Tôi là một họa sĩ.
Tôi vẽ những bức tranh trừu tượng khổ lớn,
tức là tôi vẽ người ta
như thế này.
Nhưng tối nay tôi ở đây để trò
chuyện về một vấn đề cá nhân
đã thay đổi cuộc sống và cái
nhìn của tôi với các bạn.
Đó là một thứ ta đều trải qua,
và tôi hi vọng rằng trải nghiệm của
tôi sẽ giúp ích cho ai đó.
Về lai lịch của tôi, tôi là đứa bé
nhất trong tám người con.
Vâng, nhà tôi có tám con.
Tôi có sáu anh trai và một chị gái.
Để các bạn có thể tưởng tượng nó ra sao,
khi gia đình tôi đi nghỉ,
cả nhà phải dùng một chiếc xe buýt.
(Cười)
Bà mẹ siêu phàm sẽ chở chúng tôi
đi khắp thị trấn
để chúng tôi tham gia những
hoạt động ngoài giờ học,
không phải trong xe buýt.
Chúng tôi cũng có một chiếc xe con.
Mẹ sẽ chở tôi đến các lớp vẽ,
và không chỉ một vài lớp.
Bà đưa tôi đến tất cả các lớp vẽ từ
khi tôi 8 tuổi đến khi tôi 16 tuổi,
vì hồi đó tôi chỉ muốn học vẽ.
Bà còn dự một lớp cùng tôi ở
thành phố New York.
Giờ, vì là con thứ tám và con út, nên tôi
đã học được một số kĩ năng sinh tồn.
Thứ nhất:
đừng để anh trai bạn thấy bạn
làm gì ngu ngốc.
Vậy nên tôi học cách im lặng và gọn gàng
và cẩn thận tuân theo các
điều luật và kỉ cương.
Nhưng hội họa là nơi tôi tạo
ra các điều luật đó.
Đó là thế giới riêng của tôi.
Năm 14 tuổi, tôi đã biết tôi rất
muốn trở thành họa sĩ.
Kế hoạch lớn của tôi là trở thành
một bồi bàn để có tiền vẽ.
Vậy là tôi tiếp tục rèn luyện các kĩ năng.
Tôi học cao học và có bằng
thạc sĩ nghệ thuật,
và tại triển lãm đầu tiên của tôi,
anh trai tôi hỏi,
"Mấy cái chấm đỏ cạnh các
bức tranh là gì vậy?"
Không ai bất ngờ hơn tôi.
Chấm đỏ có nghĩa là bức tranh đã được bán
và tôi sẽ trả được tiền thuê nhà của tôi
bằng cách vẽ tranh.
Căn hộ lúc đó của tôi có bốn ổ điện,
và tôi không thể dùng lò vi sóng và
máy nướng bánh mì cùng lúc,
nhưng, tôi vẫn có thể trả tiền thuê nhà.
Nên tôi rất hạnh phúc.
Đây là một bức vẽ từ hồi đó.
Tôi muốn nó phải chân thực nhất có thể.
Nó phải thật chân thực..
Đây là nơi tôi tách biệt
và tự chủ bản thân mình.
Từ đó, tôi bắt đầu sự nghiệp
vẽ tranh người trong nước.
Bồn tắm và vòi sen là
môi trường đóng kín hoàn hảo.
Thật riêng tư,
và nước là thử thách đầy cam go
khiến tôi bận rộn trong mười năm qua.
Tôi đã vẽ khoảng 200 bức như thế,
một vài bức cao từ 6 tới 8 feet,
như bức này đây.
Với bức này, tôi trộn bột trong nước tắm
để khiến nó trông mờ ảo
và tôi đã đổ dầu ăn trên bề mặt
và vẽ hình ảnh một cô gái,
và khi thắp sáng nó,
nó đẹp đến nỗi tôi không thể
chờ thêm để sơn lên nó.
Chính sự tò mò tột độ đã thôi thúc tôi,
lúc nào tôi cũng tìm thứ gì đó
mới mẻ để thêm vào:
nhựa vinyl, hơi nước, thủy tinh.
Có một lần tôi đã cho hết lọ
Vaseline lên đầu và tóc mình
chỉ để xem xem trông sẽ như thế nào.
Đừng làm giống tôi nhé.
(Cười)
Mọi thứ đều suôn sẻ.
Tôi đã định hướng được cho mình..
Tôi phấn khích và tràn đầy động lực
và quanh tôi là những nghệ sĩ,
những người luôn sắp sửa mở những sự kiện.
Tôi cũng đạt được một vài
thành công và được công nhận
và tôi đã chuyển đến sống ở
một căn hộ có nhiều hơn 4 cái ổ điện.
Mẹ tôi và tôi sẽ thức thật khuya
để nói chuyện về những ý tưởng mới nhất
và truyền cảm hứng cho nhau.
Bà ấy tạo ra những
món đồ gốm tuyệt đẹp.
Tôi có một cậu bạn tên Bo,
người vẽ bức tranh
vợ cậu và tôi đang nhảy múa trên bờ biển,
và cậu ta gọi nó là
The Light Years - Những năm ánh sáng.
Tôi hỏi cậu ý nghĩa của nó,
và cậu ta trả lời là,
''Đó là khi cậu trưởng thành,
không còn là trẻ con nữa,
nhưng chưa lo lắng về
những trách nhiệm trong đời.''
Đó chính là ý nghĩa.
Ý nghĩa của những năm ánh sáng.
Vào ngày 8 tháng 10, 2011,
những năm ánh sáng chấm dứt.
Mẹ tôi bị chẩn đoán mắc ung thư phổi.
Nó di căn vào xương bà,
và nằm trong não bà.
Khi bà cho tôi biết sự thật,
tôi đã ngã quỵ.
Tôi đã mất tất cả.
Và khi tôi bình tĩnh lại và nhìn bà,
tôi nhận ra vấn đề không phải ở tôi.
Vấn đề là phải làm gì đó để giúp bà.
Bố tôi là bác sỹ,
và vì vậy chúng tôi có thể
trông cậy vào ông
và ông đã chăm sóc mẹ tôi rất chu đáo.
Nhưng tôi cũng muốn làm mọi thứ
để có thể giúp bà,
cho nên tôi đã thử mọi cách.
Việc gì chúng tôi cũng làm.
Tôi thử các loại thuốc thay thế,
chế độ ăn kiêng, thải độc, châm cứu.
Cuối cùng, tôi hỏi bà,
''Có phải đây là những điều
mẹ muốn con làm không?''
Và bà trả lời, "Không.''
Bà nói, ''Con hãy tự lo cho mình.
Rồi mẹ sẽ cần đến con thôi.''
Bà biết điều gì đang diễn ra,
và biết rõ những điều bác sỹ
và các chuyên gia và internet không biết:
cách mà bà muốn vượt qua mọi chuyện.
Tôi chỉ cần hỏi bà.
Tôi nhận ra nếu tôi cố sửa chữa điều gì,
tôi sẽ bỏ lỡ nó.
Nên tôi chỉ bắt đầu ở bên cạnh bà,
cho dù điều đó có nghĩa gì
hay mọi chuyện ra sao đi nữa,
chỉ cần thật tâm lắng nghe bà.
Nếu trước đây tôi phản kháng lại
thì giờ đây tôi đang đầu hàng,
từ bỏ việc cố gắng kiểm soát
những điều không thể kiểm soát
và chỉ ở đó với bà.
Thời gian trôi đi chậm rãi,
và ngày giờ không còn quan trọng nữa.
Chúng tôi tạo ra một lịch trình.
Mỗi sáng sớm tôi sẽ nằm
trên giường bà và ngủ với bà.
Anh trai tôi sẽ mang bữa sáng tới
và chúng tôi háo hức khi nghe
tiếng anh đánh xe xuống đường.
Tôi giúp mẹ thức dậy và đỡ tay bà
và giúp bà đi bộ xuống bếp.
Bà tự làm cho mình một chiếc cốc tròn lớn
bà thích uống cà phê trong đó,
và cả bánh mỳ soda Irish vào bữa sáng.
Sau đó bà sẽ tắm,
và bà yêu việc này.
Bà thích nước ấm,
nên tôi đều làm theo ý bà,
như trong một cái spa.
Thỉnh thoảng chị gái đến giúp tôi.
Chúng tôi chuẩn bị sẵn những chiếc khăn ấm
và dép đi trong nhà
để bà không bị lạnh chân.
Tôi sẽ sấy tóc cho bà.
Các anh trai của tôi sẽ tới
vào buổi tối và đưa con theo,
và đây là điều bà ý nghĩa nhất
trong ngày của bà.
Dần dà, chúng tôi dùng một chiếc xe lăn,
và bà thì không còn muốn ăn quá nhiều,
và bà dùng chiếc tách trà nhỏ nhất
mà chúng tôi có để uống cà phê.
Tôi không thể tự giúp bà được nữa,
cho nên chúng tôi đã mướn
một người đến giúp đỡ việc tắm rửa.
Những công việc hàng ngày này
trở thành nghi lễ quan trọng của chúng tôi
và chúng tôi lặp lại chúng hàng ngày
khi căn bệnh phát triển.
Điều đó thật khiêm nhường và đau đớn
và đó chính xác là nơi tôi muốn.
Chúng tôi gọi nó là
''một nỗi đau đẹp đẽ.''
Bà mất vào ngày 26 tháng 10 năm 2012.
Một năm ba tuần sau khi phát hiện bệnh.
Bà đã đi xa mãi mãi.
Các anh, chị, bố và tôi
đã cùng bảo bọc và quan tâm lẫn nhau.
Như thể những biến động trong nhà
và tất cả những vai trò vốn có
của mỗi thành viên bỗng biến mất
và chúng tôi đã ở cùng nhau
trong một điều xa lạ ấy
trải qua cùng những khung bậc cảm xúc
và chăm sóc lẫn nhau.
Tôi rất biết ơn họ.
Là một người dành hầu hết
thời gian một mình trong phòng tranh,
tôi không biết rằng sự kết nối ấy
quan trọng, có tác dụng chữa lành đến vậy.
Đây là điều quan trọng nhất.
Đó luôn là điều tôi luôn muốn.
Sau lễ tang, tôi trở lại làm việc
tại phòng tranh.
Tôi dọn đồ và lái xe trở lại Brooklyn,
và vẽ vời là những gì tôi luôn làm,
đó là những gì tôi đã làm.
Và đây là những điều đã xảy ra.
Nó giống như một sự giải thoát mọi thứ
đã vụn vỡ trong tôi.
Là nơi cực kỳ an toàn
là nơi tôi tạo ra tất cả những
bức vẽ khác của mình,
không có thật.
Nó không xảy ra.
Và tôi đã lo lắng, bởi vì
tôi không muốn vẽ thêm nữa.
Vậy nên tôi đã vào rừng.
Tôi nghĩ,
mình sẽ thử ra ngoài xem sao.
Tôi mang theo sơn,
và tôi không phải là họa sỹ phong cảnh,
nhưng tôi không thực sự
chuyên về mảng vẽ nào,
cho nên tôi không bị gò bó, không kỳ vọng,
điều cho phép tôi táo bạo và phóng khoáng.
Tôi đã để một trong những bức vẽ còn ướt
ngoài trời qua đêm
bên cạnh một bóng đèn trong khu rừng.
Vào buổi sáng hôm sau
nó bị phủ đầy côn trùng.
Nhưng tôi không quan tâm.
Nó không hề ảnh hưởng.
Tôi mang tất cả cả các bức tranh
trở lại phòng làm việc,
và phá chúng, khắc vào chúng,
và đổ sơn pha loãng vào chúng
đổ nhiều sơn vào trên đầu, vẽ lên chúng.
Tôi không định làm gì,
nhưng tôi đã xem những gì xảy ra.
Đây là bức bị côn trùng bám.
Tôi không hề cố thể hiện
một không gian thực.
Chính là sự xáo trộn và không hoàn hảo
khiến tôi hứng thú
và điều gì đó bắt đầu xảy đến.
Tôi lại tò mò.
Đây là một bức nữa từ khu rừng.
Mặc dù lúc đó có một sự cảnh báo.
Tôi đã không thể kiếm soát bức vẽ nữa.
Nó phải là về ám chỉ và gợi mở,
không phải giải thích hay mô tả.
Và bề mặt náo loạn,
xáo trộn, không hoàn hảo đó
là điều dẫn nên câu chuyện.
Tôi bắt đầu tò mò như thời còn đi học.
Vì vậy tiếp theo tôi muốn điểm xuyến
nhân vật vào những bức tranh, con người
và tôi yêu môi trường mới này,
cho nên tôi muốn có cả
con người và bầu không khí này.
Khi nảy ra ý tưởng về cách thực hiện,
tôi cứ bị đau đầu và nôn mửa,
cứ như thể là adrenaline,
nhưng với tôi đó là dấu hiệu tốt.
Và bây giờ tôi muốn cho mọi người xem
công việc dang dở của tôi.
Đây là một vài thứ tôi chưa cho ai xem,
và nó giống như xem trước vậy,
cho buổi triển lãm sắp tới của tôi,
cho những bức vẽ trước giờ của tôi.
Không gian mở rộng
thay vì bồn tắm cách biệt.
Tôi đang hướng ngoại thay vì khép mình.
Nới lỏng sự kiểm soát,
thưởng thức sự không hoàn hảo,
cho phép --
cho phép sự không hoàn hảo.
Và trong sự không hoàn hảo ấy,
bạn có thể tìm thấy một thứ mỏng manh
Tôi có thể cảm nhận ý định sâu thẳm nhất
trong tôi, điều ảnh hưởng nhất tới tôi,
sự gắn kết con người
mà có thể xảy ra trong không gian
nơi mà kháng cự và điều khiển không tồn tại.
Tôi muốn vẽ về điều đó.
Đây là những gì tôi học được.
Chúng ta sẽ trải qua những
mất mát lớn lao trong đời,
như mất việc hay cả sự nghiệp,
các mối quan hệ,
tình yêu, tuổi trẻ ta chẳng hạn.
Chúng ta sẽ mất đi sức khỏe,
người thân yêu.
Những mất mát này là bất khả kháng.
Chúng không được báo trước,
và chúng làm ta ngã quỵ.
Tôi muốn nói là, hãy mặc chúng.
Cứ ngã quỵ
Hãy khiêm nhường.
Đừng cố thay đổi nó
hay thậm chí muốn nó khác đi.
Đó là bản chất.
Và rồi có một không gian mà ở đó
bạn cảm nhận được sự yếu ớt
của bản thân mình,
điều quan trọng nhất với bạn,
ý định sâu thẳm nhất trong bạn.
Và hãy cứ kết nối trong tò mò
với những điều và những người
thực sự hiện diện ở đây,
những người còn trên cõi đời này.
Đó là tất cả những gì chúng ta đều muốn.
Hãy nắm lấy cơ hội
tìm kiếm điều gì đó đẹp đẽ
trong sự xa lạ, trong sự bất đoán,
và thậm chí là trong nỗi đau.
Cảm ơn.
(Vỗ tay)