Khi tôi nghĩ về những giấc mơ, giống như nhiều người trong số các bạn, tôi nghĩ về bức ảnh này. Tôi tám tuổi khi tôi xem Neil Armstrong bước xuống từ tàu vũ trụ lên bề mặt của Mặt trăng. Tôi chưa từng xem điều gì giống vậy trước đó, và tôi cũng không hề xem điều gì giống như vậy về sau này. Chúng ta lên mặt trăng vì một lý do đơn giản: John Kennedy cam kết với chúng ta về một thời hạn. Và khi thời hạn đó vắng bóng, chúng ta vẫn mơ về nó. Leonard Bernstein nói có 2 điều cần thiết để đạt được thành tích vĩ đại: một kế hoạch, và không đủ thời gian. (Cười lớn) Thời hạn và cam kết là bài học lớn đang mờ nhạt dần của Apollo. Và chúng tạo nên nghĩa của từ "bắn tên lửa lên mặt trăng (moonshot)". Và thế giới của chúng ta thật sự rất cần những lãnh đạo chính trị sẵn sàng đặt ra những giới hạn liều lĩnh để đạt được những thành tích giấc mơ lớn giống như quy mô của Apollo một lần nữa. Khi tôi nghĩ về những giấc mơ, Tôi nghĩ về những nghệ sĩ nam giả nữ của LA và Stonewall và hàng triệu người khác mạo hiểm mọi thứ để công khai khi điều đó rất nguy hiểm và về bức ảnh này khi Nhà Trắng được thắp sáng trong màu sắc cầu vồng, vâng -- (Vỗ tay) chúc mừng những công dân Mỹ đồng tính nam và đồng tính nữ có quyền được kết hôn. Nó là bức ảnh mà trong những giấc mơ hoang dại nhất tôi cũng không thể tưởng tượng được khi tôi 18 và biết rằng tôi là người đồng tính và cảm thấy xa lạ với đất nước của mình và với giấc mơ của tôi vì nó. Tôi nghĩ về bức ảnh này của gia đình tôi mà tôi không bao giờ mơ tôi có thể có -- (Vỗ tay) và những đứa trẻ của tôi đang cầm bản tin này. Tôi chưa từng mơ có thể được in quyết định của Toà án Tối cao. Chúng ta cần nhiều hơn sự dũng cảm của các nghệ sĩ nam giả nữ và phi hành gia. (Cười lớn) (Vỗ tay) Nhưng tôi muốn nói về sự cần thiết để chúng ta mơ nhiều hơn một chiều, bời vì có vài điều về Apollo mà tôi không biết khi tôi lên tám, và vài điều về việc sắp xếp bảy sắc cầu vồng. Trong 30 phi hành gia từ các chương trình gốc Mercury, Gemini và Apollo chỉ có bảy cuộc hôn nhân còn bền vững. Những hình ảnh biểu tượng của các phi hành gia bật nhảy trên Mặt trăng che khuất chứng nghiện rượu và trầm cảm trên Trái đất. Thomas Merton, tu sĩ dòng Trappist Đã hỏi thế này khi Apollo trên Mặt Trăng, "Chúng ta được gì khi lên đến mặt trăng nếu chúng ta không thể vượt qua vực thẳm chia cách chúng ta khỏi chính mình?" Và chúng ta được gì thông qua quyền được kết hôn nếy chúng ta không thể vượt qua sự mâu thuẫn và khoảng cách tình cảm thường xuyên chia cách chúng ta khỏi người ta yêu? Và không chỉ trong hôn nhân. Tôi đã thấy những cuộc đấu đá nội bộ tổn thương, phá hoại, bi thảm nhất trong cộng đồng LGBT và AIDS, ung thư vú và các hoạt động phi lợi nhuận tất cả nhân danh tình yêu. Thomas Merton cũng viết về chiến tranh giữa các vị thánh và nói rằng "có một hình thức phổ biến của bạo lực hiện đại mà sự duy tâm dễ bị khuất phục nhất: sự tích cực và sự kích động Sự điên cuồng hoạt động của chúng ta vô hiệu hoá các việc ta làm cho hoà bình. Nó phá huỷ khả năng nắm giữ hoà bình bên trong chúng ta." Một cách thường xuyên, những giấc mơ của chúng ta trở thành sự cố định những mảnh vỡ của tương lai phá huỷ khả năng của chúng ta để có thể có mặt với cuộc sống ở giây phút hiện tại. Giấc mơ của chúng ta về cuộc sống tốt hơn cho tương lai của nhân loại hay cho những con người ở một đất nước khác tách chúng ta khỏi những con người xinh đẹp đang ngồi cạnh chúng ta ngay tại giây phút này. Đó là cái giá phải trả của sự tiến bộ, chúng ta nói như thế. Bạn có thể lên đến Mặt trăng, hoặc bạn có thể có sự ổn định trong cuộc sống gia đình. Và chúng ta không thể thai nghén giấc mơ trong cả hai chiều cùng một lúc. Và chúng ta không đặt tiêu chuẩn cao hơn nhiều so với sự ổn định khi nó liên quan đến đời sống tình cảm. Điều đó giải thích tại sao công nghệ để chúng ta nói chuyện với nhau phát triển theo chiều dọc, nhưng khả năng lắng nghe và hiểu nhau chẳng đi về đâu cả. Khả năng truy cập dữ liệu của chúng ta đã vượt qua mái nhà, nhưng khả năng có được niềm vui, lại ở dưới mặt đất. Nhưng ý tưởng này, hiện tại và tương lai của chúng ta loại trừ lẫn nhau, để phát huy tiềm năng để làm của chúng ta, chúng ta phải hy sinh tiềm năng sâu xa để sống, rằng số lượng điện trở trong một mạch có thể được nhân đôi và nhân đôi nhưng sức chứa của ta cho lòng trắc ẩn và nhân loại và sự thanh thản và tình yêu một cách nào đó lại bị giới hạn là một lựa chọn sai lầm và ngột ngạt. Giờ đây, tôi không đơn giản gợi ý cái ý tưởng nhàm chán về cân bằng công việc - cuộc sống. Có tốt không nếu tôi dành nhiều thời gian hơn với lũ trẻ ở nhà nhưng tâm trí tôi lại ở một nơi khác khi tôi đang làm việc đó? Tôi thậm chí không nói về chánh niệm. Chánh niệm bỗng nhiên trở thành một công cụ để nâng cao năng suất. (Cười lớn) Đúng không? Tôi nói về việc ước mơ một cách mạnh dạn trong nhiều chiều của cuộc sống chúng ta như điều chúng ta làm trong các ngành công nghiệp và công nghệ. Tôi nói về một sự xác thực táo bạo cho phép chúng ta khóc với nhau, một sự khiêm nhường anh hùng cho phép ta cởi bỏ những chiếc mặt nạ để sống thật. Đó là sự bất lực của chúng ta để có mặt với nhau, sự sợ hãi khi khóc trước mặt nhau, đã làm phát sinh rất nhiều những vấn đề mà chúng ta điên cuồng cố gắng giải đáp từ đầu, từ sự bế tắc của Quốc hội đến sự vô nhân tính kinh tế. (Vỗ tay) Tôi nói về cái mà Jonas Salk gọi là Kỷ nguyên B, một kỷ nguyên mới mà chúng ta háo hức và tò mò và khoa học về sự phát triển của nhân loại giống như chúng ta háo hức về sự phát triển của công nghệ. Chúng ta không nên thu nhỏ từ cơ hội này chỉ bởi vì chúng ta không thực sự hiểu nó. Có một thời gian chúng ta không hiểu về không gian. Hoặc bởi vì chúng ta quen hơn với công nghệ và các hoạt động. Đó là định nghĩa cơ bản về việc bị mắc kẹt trong vùng an toàn. Chúng ta cảm thấy thoải mái tưởng tượng về những thành tựu công nghệ không thể tưởng tượng được. Năm 2016, là quy mô của cuộc sống chúng ta hét lên đòi sự công bằng trong trí tưởng tượng của ta. Giờ đây, chúng ta ở đây để ước mơ, nhưng có lẽ nếu chúng ta trung thực về điều đó, Mỗi chúng ta đang theo đuổi giấc mơ của riêng mình. Bạn biết đấy, nhìn vào thẻ tên để thấy ai có thể giúp mình và giấc mơ của mình, đôi khi nhìn thẳng mà bỏ qua tình người. Tôi không thể bị bạn làm phiền lúc này. Tôi có một ý tưởng để cứu thế giới. Đúng không? (Cười lớn) Nhiều năm trước, có một lần tôi có một công ty xinh đẹp tạo ra những chuyến đi dài để liên kết các công dân anh hùng. Và chúng tôi có câu thần chú này. "Nhân loại. Giống nòi. Cả hai." Và chúng tôi khuyến khích mọi người thử nghiệm thật nhiều với lòng tốt. Kiểu như, "Đi giúp mọi người dựng lều." Và đã có rất nhiều lều được dựng. (Cười) "Mua kem que cho mọi người." "Giúp mọi người sửa xe bị xẹp lốp dù cho bạn biết rằng hàng người xếp hàng để ăn tối sẽ dài hơn đấy." Và mọi người thực sự làm việc đó đến nỗi mà nếu bạn bị xẹp lốp xe trên đường AIDS, bạn sẽ gặp vấn đề để sửa nó, vì có quá nhiều người hỏi bạn xem bạn có cần được giúp đỡ không. Trong một vài ngày, cho hàng chục ngàn người, chúng tôi tạo ra những thế giới mà mọi người nói rằng họ mong muốn thế giới sẽ được như thế. Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta thử nghiệm tạo ra thế giới này trong vài ngày tiếp theo đây? Thay vì đến gặp ai đó và hỏi "Bạn làm nghề gì?" hãy hỏi họ "Giấc mơ của bạn là gì?" hay "Những giấc mơ dang dở của bạn là gì?" Bạn biết đấy, "TED." "Quan tâm đến mơ ước của nhau" (Tend to Each other's Dreams)" (Vỗ tay) Có thể là "Tôi muốn trở nên tỉnh táo." hoặc "Tôi muốn xây nhà trên cây với con tôi." Bạn biết đây, thay vì đến gặp một người mà mọi người đều muốn gặp, hãy đến gặp một người đơn độc và hỏi họ nếu họ muốn một cốc cà phê. Tôi nghĩ rằng điều ta sợ nhất là việc chúng ta sẽ bị từ chối cơ hội thực hiện tiềm năng của mình, là việc chúng ta sinh ra là để ước mơ và chúng ta có thể chết mà không bao giờ có cơ hội. Tưởng tượng chúng ta sống trong một thế giới nơi mà ta đơn giản là nhận ra nỗi sợ hãi sâu sắc tồn tại trong mỗi người và yêu quý lẫn nhau nhiều hơn bởi vì ta biết rằng là con người thì phải sống với nỗi sợ hãi đó. Đó là thời gian để chúng ta mơ trong nhiều chiều cùng một lúc, và ở đâu đó, vượt lên tất cả những điều kỳ diệu chúng ta có thể, và sẽ, và phải làm nằm trong vùng có tất cả những điều ta không thể tin được ta có thể trở thành. Giờ là lúc chúng ta bước vào không gian đó và bước ra với sự thực là chúng ta cũng có những ước mơ ở đó. Nếu Mặt trăng có thể ước mơ, tôi nghĩ rằng đó cũng là ước mơ của nó cho chúng ta. Tôi rất vinh dự được nói chuyện với các bạn. Cảm ơn rất nhiều. (Vỗ tay)