1 00:00:00,025 --> 00:00:02,388 Trong những ngày làm nghiên cứu sinh tiến sĩ, 2 00:00:02,388 --> 00:00:05,850 tôi đã từng bế tắc vô vọng. 3 00:00:05,850 --> 00:00:07,630 Mọi hướng nghiên cứu của tôi 4 00:00:07,630 --> 00:00:09,246 đều dẫn vào ngõ cụt. 5 00:00:09,246 --> 00:00:11,148 Dường như mọi giả định cơ sở 6 00:00:11,148 --> 00:00:13,076 không còn đúng nữa. 7 00:00:13,076 --> 00:00:16,075 Tôi thấy mình như một phi công bay qua mây mù, 8 00:00:16,075 --> 00:00:18,870 và mất hết phương hướng. 9 00:00:18,870 --> 00:00:20,351 Tôi chẳng thèm cạo râu nữa. 10 00:00:20,351 --> 00:00:23,092 Không thể dậy vào sáng sớm. 11 00:00:23,092 --> 00:00:24,825 Cảm thấy không xứng đáng 12 00:00:24,825 --> 00:00:27,978 khi bước qua cánh cổng đại học 13 00:00:27,978 --> 00:00:30,126 bởi tôi không phải Einstein hay Newton 14 00:00:30,126 --> 00:00:33,829 hay bất cứ nhà khoa học nào là chủ nhân của những kết quả được ghi nhận. 15 00:00:33,829 --> 00:00:37,772 Bởi trong khoa học, ta chỉ quan tâm đến kết quả, chứ không phải quá trình. 16 00:00:37,772 --> 00:00:41,893 Rõ ràng, tôi không thể là một nhà khoa học. 17 00:00:41,893 --> 00:00:43,557 Nhưng tôi đã có đủ hỗ trợ, 18 00:00:43,557 --> 00:00:44,954 đã vượt qua và khám phá ra 19 00:00:44,954 --> 00:00:47,174 một số điều mới mẻ về tự nhiên. 20 00:00:47,174 --> 00:00:49,917 Đây là một cảm xúc tuyệt vời về sự điềm tĩnh, 21 00:00:49,917 --> 00:00:53,489 là người duy nhất trên thế giới biết được quy luật mới của tự nhiên. 22 00:00:53,489 --> 00:00:56,516 Tôi bắt đầu dự án thứ hai trong đợt học tiến sĩ 23 00:00:56,516 --> 00:00:57,880 và chuyện đó lại xảy ra. 24 00:00:57,880 --> 00:01:00,169 Tôi lại gặp bế tắc và lại vượt qua. 25 00:01:00,169 --> 00:01:02,725 Và tôi bắt đầu nghĩ, có thể có một mô típ ở đây. 26 00:01:02,725 --> 00:01:04,553 Tôi hỏi những người khác và họ nói: 27 00:01:04,553 --> 00:01:07,036 "Đúng rồi, điều tương tự cũng xảy ra với bọn tôi, 28 00:01:07,036 --> 00:01:09,345 có điều chẳng ai nói cho chúng tôi biết cả." 29 00:01:09,345 --> 00:01:10,895 Chúng ta đều biết rằng khoa học 30 00:01:10,895 --> 00:01:14,471 như thể một chuỗi các bước logic giữa câu hỏi và câu trả lời, 31 00:01:14,471 --> 00:01:17,217 nhưng thực hiện nghiên cứu là việc hoàn toàn khác. 32 00:01:17,217 --> 00:01:21,508 Cùng lúc đó, tôi còn học làm diễn viên ứng biến. 33 00:01:21,508 --> 00:01:23,072 Ban ngày vật lý, 34 00:01:23,072 --> 00:01:25,090 ban đêm cười đùa, nhảy nhót, ca hát, 35 00:01:25,090 --> 00:01:26,402 chơi ghi-ta. 36 00:01:26,402 --> 00:01:27,881 Bộ môn kịch ứng biến, 37 00:01:27,881 --> 00:01:30,890 cũng giống như khoa học vậy, đi tới nơi chưa biết, 38 00:01:30,890 --> 00:01:33,945 bởi bạn phải diễn một cảnh không đạo diễn, không kịch bản, 39 00:01:33,945 --> 00:01:36,283 không biết mình sẽ thể hiện gì 40 00:01:36,283 --> 00:01:38,689 hay những diễn viên khác sẽ diễn gì. 41 00:01:38,689 --> 00:01:40,538 Nhưng không giống khoa học, 42 00:01:40,538 --> 00:01:43,561 trong kịch ứng biến, họ nói với bạn từ ngày đầu 43 00:01:43,561 --> 00:01:45,776 những gì sẽ diễn ra khi bạn lên sân khấu. 44 00:01:45,776 --> 00:01:48,548 Bạn sẽ thất bại ê chề. 45 00:01:48,548 --> 00:01:49,725 Bạn sẽ gặp bế tắc. 46 00:01:49,725 --> 00:01:51,843 Chúng tôi tập tành tiếp tục sáng tạo 47 00:01:51,843 --> 00:01:53,046 bên trong ngõ cụt đó. 48 00:01:53,046 --> 00:01:55,933 Ví dụ, chúng tôi có bài tập đứng trong một vòng tròn, 49 00:01:55,933 --> 00:01:59,058 mỗi người phải thực hiện một điệu nhảy tồi tệ nhất, 50 00:01:59,058 --> 00:02:00,644 và những người khác reo hò 51 00:02:00,644 --> 00:02:01,886 và cổ vũ bạn tiếp tục, 52 00:02:01,886 --> 00:02:04,649 ủng hộ bạn lên sàn diễn. 53 00:02:04,649 --> 00:02:06,557 Khi trở thành giáo sư 54 00:02:06,557 --> 00:02:09,761 và hướng dẫn sinh viên của mình qua những dự án nghiên cứu, 55 00:02:09,761 --> 00:02:12,810 tôi lại nhận ra mình chẳng biết phải làm gì. 56 00:02:12,810 --> 00:02:14,984 Tôi đã nghiên cứu hàng ngàn giờ các môn 57 00:02:14,984 --> 00:02:16,598 vật lý, sinh học, hóa học, 58 00:02:16,598 --> 00:02:18,970 nhưng không một giờ, một khái niệm nào 59 00:02:18,970 --> 00:02:21,556 về cách hướng dẫn, kèm cặp ai đó 60 00:02:21,556 --> 00:02:23,293 đi đến những nơi chưa khám phá, 61 00:02:23,293 --> 00:02:25,214 về động lực thúc đẩy. 62 00:02:25,214 --> 00:02:27,144 Thế là tôi nhớ lại kịch ứng biến, 63 00:02:27,144 --> 00:02:29,317 và nói với các sinh viên ngay từ đầu 64 00:02:29,317 --> 00:02:32,218 về những gì sẽ xảy ra khi các em bắt đầu nghiên cứu, 65 00:02:32,218 --> 00:02:35,924 liên quan tới những tiên đoán của các em về nghiên cứu này sẽ ra thế nào. 66 00:02:35,926 --> 00:02:38,234 Bởi vì, bất cứ nào của con người, 67 00:02:38,234 --> 00:02:40,876 ví dụ, tôi muốn chạm vào chiếc bảng đen này, 68 00:02:40,876 --> 00:02:42,766 bộ não, trước hết, sẽ xây dựng sơ đồ, 69 00:02:42,766 --> 00:02:46,555 dự đoán chính xác những gì cơ bắp sẽ làm trước khi tôi bắt đầu cử động bàn tay, 70 00:02:46,555 --> 00:02:48,069 và nếu tôi bị chặn lại, 71 00:02:48,069 --> 00:02:50,274 nếu sơ đồ của tôi không khớp với thực tại, 72 00:02:50,274 --> 00:02:52,928 sẽ dẫn tới căng thẳng, gọi là bất đồng về nhận thức. 73 00:02:52,928 --> 00:02:55,467 Đó là lý do tại sao sơ đồ của bạn nên khớp thực tại. 74 00:02:55,467 --> 00:02:58,622 Nhưng nếu bạn tin vào cách khoa học được dạy, 75 00:02:58,622 --> 00:03:00,519 tin vào sách vở, bạn có khả năng 76 00:03:00,519 --> 00:03:06,813 sẽ theo sơ đồ nghiên cứu sau đây. 77 00:03:06,813 --> 00:03:10,131 Nếu A là câu hỏi, 78 00:03:10,131 --> 00:03:13,531 và B là câu trả lời, 79 00:03:13,531 --> 00:03:18,124 thì nghiên cứu là một đường thẳng. 80 00:03:18,127 --> 00:03:21,242 Vấn đề là nếu một thí nghiệm không như ý, 81 00:03:21,242 --> 00:03:23,894 hoặc một sinh viên nản chí, 82 00:03:23,894 --> 00:03:26,990 điều đó sẽ được nhận thức như là thứ gì đó sai bét 83 00:03:26,990 --> 00:03:30,020 và gây nên căng thẳng tột độ. 84 00:03:30,020 --> 00:03:32,503 Đó là lý do tại sao tôi dạy học sinh của mình 85 00:03:32,503 --> 00:03:38,510 một sơ đồ thực tế hơn. 86 00:03:38,510 --> 00:03:40,384 Đây là một ví dụ 87 00:03:40,384 --> 00:03:46,259 về thực tế không giống với giản đồ của ta. 88 00:03:46,259 --> 00:03:49,641 (Tiếng cười) 89 00:03:49,641 --> 00:03:52,840 (Vỗ tay) 90 00:04:01,214 --> 00:04:05,010 Vậy là tôi dạy cho các sinh viên một giản đồ khác. 91 00:04:05,010 --> 00:04:07,204 Nếu A là câu hỏi, 92 00:04:07,204 --> 00:04:09,385 B là câu trả lời, 93 00:04:12,490 --> 00:04:14,855 giữ sáng tạo trên mây, 94 00:04:14,855 --> 00:04:16,830 và bắt đầu, 95 00:04:16,830 --> 00:04:19,193 và thí nghiệm không thành công, không thành công, 96 00:04:19,193 --> 00:04:21,728 không thành công, không thành công, 97 00:04:21,728 --> 00:04:24,404 cho đến khi đạt đến các cảm xúc tiêu cực 98 00:04:24,404 --> 00:04:27,762 nơi dường như cảm xúc cơ bản của bạn đã ngừng hoạt động, 99 00:04:27,768 --> 00:04:30,853 như có ai đó giật đi chiếc thảm dưới chân bạn. 100 00:04:30,853 --> 00:04:34,181 Và tôi gọi nơi đó là đám mây. 101 00:04:47,685 --> 00:04:50,363 Bạn có thể bị lạc trong đám mây 102 00:04:50,363 --> 00:04:52,871 trong một ngày, một tuần, một tháng, một năm, 103 00:04:52,871 --> 00:04:54,369 cả sự nghiệp, 104 00:04:54,369 --> 00:04:56,531 nhưng đôi khi, bạn đủ may mắn, 105 00:04:56,531 --> 00:04:58,387 có đủ sự hỗ trợ, 106 00:04:58,387 --> 00:05:00,377 và có thể nhìn thấy những gì trong tay, 107 00:05:00,377 --> 00:05:03,625 hoặc trù tính trong hình dạng của đám mây, 108 00:05:03,625 --> 00:05:06,955 một câu trả lời mới, 109 00:05:06,955 --> 00:05:10,969 C, và bạn quyết định tiến tới nó. 110 00:05:10,969 --> 00:05:13,338 Thí nghiệm rồi cũng thành công, 111 00:05:13,338 --> 00:05:15,957 bạn tới đó và nói với tất cả mọi người về điều này 112 00:05:15,957 --> 00:05:19,529 bằng cách xuất bản tài liệu nói về từ A chỉ tới C, 113 00:05:19,529 --> 00:05:21,488 đó là một cách tốt để truyền thông 114 00:05:21,488 --> 00:05:25,501 chừng nào bạn còn nhớ con đường dẫn tới đó. 115 00:05:25,501 --> 00:05:27,606 Đám mây này là phần cố hữu của nghiên cứu, 116 00:05:27,606 --> 00:05:30,210 phần cố hữu trong thủ thuật của chúng tôi 117 00:05:30,210 --> 00:05:33,420 bởi chúng canh gác tại biên giới. 118 00:05:37,251 --> 00:05:39,990 Nó canh gác tại biên giới 119 00:05:39,990 --> 00:05:42,962 giữa sự biết và không biết, 120 00:05:53,110 --> 00:05:55,385 bởi để khám phá ra thứ gì đó thực sự mới mẻ, 121 00:05:55,385 --> 00:05:58,962 ít nhất một trong các giả định cơ sở của bạn phải thay đổi, 122 00:05:58,962 --> 00:06:02,006 điều đó có nghĩa là làm việc trong khoa học khá là anh hùng 123 00:06:02,006 --> 00:06:03,999 Mỗi ngày, ta cố mang mình 124 00:06:03,999 --> 00:06:05,811 tới biên giới đó, 125 00:06:05,811 --> 00:06:07,632 đối diện với đám mây. 126 00:06:07,632 --> 00:06:09,980 Bây giờ, tôi đặt B trong vùng đất của hiểu biết, 127 00:06:09,980 --> 00:06:11,891 bởi ta biết về nó ngay từ lúc bắt đầu, 128 00:06:11,891 --> 00:06:15,540 nhưng C luôn luôn hấp dẫn 129 00:06:15,540 --> 00:06:18,263 và quan trọng hơn B. 130 00:06:18,263 --> 00:06:20,456 Vậy B là cốt yếu để khởi hành, 131 00:06:20,456 --> 00:06:22,274 nhưng C lại sâu sắc hơn rất nhiều, 132 00:06:22,274 --> 00:06:26,771 và đó là điều tuyệt vời trong nghiên cứu. 133 00:06:26,771 --> 00:06:28,959 Bây giờ, về cụm từ này, đám mây, 134 00:06:28,959 --> 00:06:31,514 đã được biến đổi trong nhóm nghiên cứu của chúng tôi, 135 00:06:31,514 --> 00:06:33,384 bởi các sinh viên đến với tôi và nói: 136 00:06:33,384 --> 00:06:38,292 "Thầy Uri, em đang trong đám mây," "Tuyệt, em sẽ phải khổ sở.", tôi đáp. 137 00:06:38,292 --> 00:06:40,290 (Tiếng cười) 138 00:06:40,290 --> 00:06:41,943 Nhưng tôi khá là vui, 139 00:06:41,943 --> 00:06:44,271 bởi chúng tôi có thể đang ở gần đường biên 140 00:06:44,271 --> 00:06:45,777 giữa sự biết và không biết, 141 00:06:45,777 --> 00:06:47,323 và có cơ hội khám phá ra 142 00:06:47,323 --> 00:06:49,184 một thứ mới mẻ thực sự, 143 00:06:49,184 --> 00:06:53,514 bởi chúng tôi xem sự tồn tại của đám mây 144 00:06:53,514 --> 00:06:59,255 là bình thường, là thiết yếu, và thực sự đẹp. 145 00:06:59,255 --> 00:07:02,928 Chúng ta có thể gia nhập Hội Cảm Kích Đám mây, 146 00:07:02,928 --> 00:07:07,238 để nó giải độc cho cái cảm giác tội lỗi khi thất bại. 147 00:07:07,238 --> 00:07:09,858 Với tư cách người hướng dẫn, tôi biết phải làm gì, 148 00:07:09,858 --> 00:07:12,060 để tăng cường sự hỗ trợ của tôi cho sinh viên, 149 00:07:12,060 --> 00:07:16,750 bởi nghiên cứu tâm lý học cho thấy khi sợ hãi và thất vọng, 150 00:07:16,750 --> 00:07:20,278 tâm trí của bạn thu hẹp lại trong một cách nghĩ an toàn và bảo thủ. 151 00:07:20,278 --> 00:07:22,503 Nếu muốn khám phá những con đường nguy hiểm 152 00:07:22,503 --> 00:07:23,891 cần thoát ra khỏi đám mây, 153 00:07:23,891 --> 00:07:25,652 bạn cần những cảm xúc khác -- 154 00:07:25,652 --> 00:07:27,683 đoàn kết, hỗ trợ, hi vọng -- 155 00:07:27,683 --> 00:07:29,590 những thứ đến từ kết nối với người khác, 156 00:07:29,590 --> 00:07:31,140 giống như kịch ứng biến vậy, 157 00:07:31,140 --> 00:07:35,260 trong khoa học, tốt nhất là hãy cùng nhau đi đến nơi không biết. 158 00:07:35,260 --> 00:07:37,852 Nhận thức được về đám mây, 159 00:07:37,852 --> 00:07:41,176 bạn còn học được từ kịch ứng biến 160 00:07:41,176 --> 00:07:43,778 cách thức hiệu quả để có được cuộc bàn luận 161 00:07:43,778 --> 00:07:45,538 bên trong đám mây. 162 00:07:45,538 --> 00:07:49,275 Dựa trên nguyên tắc căn bản của kịch ứng biến, 163 00:07:49,275 --> 00:07:51,541 kịch ứng biến, một lần nữa, lại giúp tôi. 164 00:07:51,541 --> 00:07:56,532 Nó được gọi là nói "Vâng, và" trước lời mời của các diễn viên khác. 165 00:08:04,297 --> 00:08:07,191 Nghĩa là chấp nhận lời đề xuất 166 00:08:07,191 --> 00:08:09,702 và xây dựng trên nó, nói "Vâng, và". 167 00:08:09,702 --> 00:08:11,986 Ví dụ, nếu một diễn viên nói: "Đây là vực nước" 168 00:08:11,986 --> 00:08:14,960 và người khác trả lời: "Không, đó là sân khấu," 169 00:08:14,960 --> 00:08:16,748 ứng biến chấm dứt. 170 00:08:16,748 --> 00:08:20,520 Nó kết thúc, và mọi người đều chán nản. 171 00:08:20,520 --> 00:08:21,868 Cái đó gọi là chặn họng. 172 00:08:21,868 --> 00:08:23,475 Nếu không chú tâm vào giao tiếp, 173 00:08:23,475 --> 00:08:26,412 những cuộc hội thoại khoa học có thể có rất nhiều trở ngại. 174 00:08:26,412 --> 00:08:28,648 Nói "Vâng, và" giống như thế này. 175 00:08:28,648 --> 00:08:31,156 "Đây là một vũng nước." "Vâng, và hãy nhảy vào" 176 00:08:31,156 --> 00:08:34,165 "Nhìn kìa, có một chú cá voi! Hãy nắm lấy đuôi nó. 177 00:08:34,165 --> 00:08:36,266 Nó sẽ kéo chúng ta lên mặt trăng!" 178 00:08:36,266 --> 00:08:38,806 Nói "Vâng, và" bỏ qua sự chỉ trích trong nội tâm. 179 00:08:38,806 --> 00:08:40,980 Chúng ta đều có sự chỉ trích nội tâm 180 00:08:40,980 --> 00:08:43,221 một kiểu bảo vệ để không bị nghĩ rằng 181 00:08:43,221 --> 00:08:45,434 mình thô tục, điên loạn hay bắt chước, 182 00:08:45,434 --> 00:08:48,506 khoa học đầy rẫy sự sợ hãi về việc trở thành kẻ bắt chước. 183 00:08:48,506 --> 00:08:50,753 Nói "Vâng, và" bỏ qua sự chỉ trích nội tâm, 184 00:08:50,753 --> 00:08:52,855 giải thoát tiếng nói tiềm ẩn của sáng tạo, 185 00:08:52,855 --> 00:08:54,750 bạn thậm chí không biết rằng đã có nó, 186 00:08:54,750 --> 00:08:58,665 và chúng thường mang câu trả lời về đám mây. 187 00:08:58,665 --> 00:09:01,416 Vậy đó, biết về đám mây 188 00:09:01,416 --> 00:09:02,820 và về cách nói "Vâng, và" 189 00:09:02,820 --> 00:09:05,679 làm cho phòng lab của tôi sáng tạo hơn. 190 00:09:05,679 --> 00:09:08,207 Các sinh viên bắt đầu phát huy trên ý tưởng của nhau, 191 00:09:08,207 --> 00:09:10,731 chúng tôi làm nên những khám phá đầy ngạc nhiên 192 00:09:10,731 --> 00:09:13,190 trong giao diện giữa vật lý và sinh vật. 193 00:09:13,190 --> 00:09:16,140 Ví dụ, chúng tôi đã mắc kẹt một năm 194 00:09:16,140 --> 00:09:19,792 trong mạng lưới sinh hóa phức tạp trong tế bào con người, 195 00:09:19,792 --> 00:09:22,439 và nói rằng: "Ta đang chìm sâu trong đám mây," 196 00:09:22,439 --> 00:09:24,249 và có một cuộc đối thoại sôi động 197 00:09:24,249 --> 00:09:26,507 một sinh viên của tôi - Shai Shen Orr đã nói: 198 00:09:26,507 --> 00:09:29,050 "Hãy vẽ nó lên giấy, cái mạng lưới này," 199 00:09:29,050 --> 00:09:33,538 thay vì: "Ta đã làm rất nhiều lần rồi và nó không cho kết quả," 200 00:09:33,538 --> 00:09:36,631 Tôi nói: "Vâng, và 201 00:09:36,631 --> 00:09:38,672 hãy dùng một mảnh giấy to." 202 00:09:38,672 --> 00:09:39,764 và rồi Ron Milo nói: 203 00:09:39,764 --> 00:09:41,624 "Hãy dùng một tờ giấy khổng lồ, 204 00:09:41,624 --> 00:09:44,240 loại giấy của kiến trúc sư, tôi biết in ở đâu," 205 00:09:44,240 --> 00:09:46,280 rồi chúng tôi in mạng lưới ra và quan sát, 206 00:09:46,280 --> 00:09:48,989 đó là lúc chúng tôi làm nên khám phá quan trọng nhất: 207 00:09:48,989 --> 00:09:50,990 một mạng lưới phức tạp thể hiện 208 00:09:50,990 --> 00:09:54,453 các chi tiết tương tác đơn giản lặp đi lặp lại 209 00:09:54,453 --> 00:09:57,616 như những họa tiết trên kính trang trí. 210 00:09:57,616 --> 00:09:59,664 Chúng tôi gọi nó là họa tiết mạng lưới, 211 00:09:59,664 --> 00:10:03,246 mạch cơ bản giúp hiểu được 212 00:10:03,246 --> 00:10:05,901 sự logic trong cách tế bào ra quyết định 213 00:10:05,901 --> 00:10:08,750 trong tất cả sinh vật, bao gồm cơ thể chúng ta. 214 00:10:08,750 --> 00:10:10,675 Không lâu sau, 215 00:10:10,675 --> 00:10:12,295 tôi bắt đầu được mời diễn thuyết 216 00:10:12,295 --> 00:10:15,306 trước hàng ngàn các nhà khoa học trên thế giới, 217 00:10:15,306 --> 00:10:17,981 nhưng nhận thức về đám mây và lời nói "Vâng, và" 218 00:10:17,981 --> 00:10:20,110 vẫn chỉ ở trong phòng lab của tôi, 219 00:10:20,110 --> 00:10:22,241 vì khoa học không nói về quá trình, 220 00:10:22,241 --> 00:10:24,674 hay bất cứ điều gì chủ quan, thuộc về cảm xúc. 221 00:10:24,674 --> 00:10:26,537 Chúng ta nói về kết quả. 222 00:10:26,537 --> 00:10:28,606 Vậy nên, chẳng thể nói ra trước hội nghị. 223 00:10:28,606 --> 00:10:30,530 Đó là điều không tưởng. 224 00:10:30,530 --> 00:10:32,606 Tôi thấy nhiều nhà khoa học bị mắc kẹt 225 00:10:32,606 --> 00:10:34,380 đến mức không một từ nào 226 00:10:34,380 --> 00:10:36,511 có thể diễn tả những gì họ thấy, 227 00:10:36,511 --> 00:10:38,754 suy nghĩ của họ bị bó hẹp trong phạm vi an toàn, 228 00:10:38,754 --> 00:10:42,254 khoa học của họ không phát huy tiềm năng, và họ phải chịu khổ sở. 229 00:10:42,254 --> 00:10:43,986 Tôi từng nghĩ, chịu thôi. 230 00:10:43,986 --> 00:10:46,757 Tôi sẽ cố làm phòng lab của mình sáng tạo nhất có thể, 231 00:10:46,757 --> 00:10:51,771 và nếu ai cũng làm thế, khoa học sẽ ngày một tốt lên. 232 00:10:51,771 --> 00:10:54,961 Suy nghĩ đó bật lên trong đầu tôi 233 00:10:54,961 --> 00:10:57,300 trong một dịp tình cờ đi nghe Evel Fox Keller 234 00:10:57,300 --> 00:11:00,259 diễn thuyết về phụ nữ trong khoa học. 235 00:11:00,259 --> 00:11:02,172 Cô ấy đã hỏi: 236 00:11:02,172 --> 00:11:04,120 "Tại sao không nói về những khía cạnh 237 00:11:04,120 --> 00:11:06,306 mang tính chủ quan và cảm xúc trong khoa học? 238 00:11:06,306 --> 00:11:10,298 Không phải ngẫu nhiên. Nó là vấn đề về giá trị." 239 00:11:10,298 --> 00:11:12,476 Bạn thấy đó, khoa học tìm kiếm tri thức 240 00:11:12,476 --> 00:11:14,271 khách quan và lý trí. 241 00:11:14,271 --> 00:11:16,469 Đó là cái đẹp của khoa học. 242 00:11:16,469 --> 00:11:18,425 Nhưng chúng ta còn ngầm định 243 00:11:18,425 --> 00:11:21,759 rằng những gì ta làm thường ngày để có được tri thức đó, 244 00:11:21,759 --> 00:11:24,419 là duy khách quan và lý trí, 245 00:11:24,419 --> 00:11:26,851 giống như ngài Spock trong phim Star Trek vậy. 246 00:11:26,851 --> 00:11:30,028 Và khi dán nhãn một số thứ là khách quan và lý trí, 247 00:11:30,028 --> 00:11:32,260 mặt còn lại, cái chủ quan và cảm xúc 248 00:11:32,260 --> 00:11:35,287 tự động sẽ bị dán nhãn phi khoa học, 249 00:11:35,287 --> 00:11:37,250 phản khoa học hoặc đe dọa đến khoa học, 250 00:11:37,250 --> 00:11:39,061 và chúng ta chẳng thèm nhắc nó nữa. 251 00:11:39,061 --> 00:11:42,502 Và khi nghe rằng khoa học có một văn hóa, 252 00:11:42,502 --> 00:11:44,729 mọi thứ bừng sáng trong tôi, 253 00:11:44,729 --> 00:11:46,393 bởi nếu khoa học có một văn hóa, 254 00:11:46,393 --> 00:11:48,129 văn hóa đó có thể được thay đổi, 255 00:11:48,129 --> 00:11:49,882 tôi có thể là một tác nhân 256 00:11:49,882 --> 00:11:52,504 làm thay đổi khoa học tuỳ theo sức của mình. 257 00:11:52,504 --> 00:11:55,023 Thế là, ngay bài diễn thuyết sau đó, 258 00:11:55,023 --> 00:11:56,635 tôi đã nói về khoa học của tôi, 259 00:11:56,635 --> 00:11:58,147 nói về tầm quan trọng của 260 00:11:58,147 --> 00:12:00,779 sự chủ quan và cảm xúc trong nghiên cứu khoa học, 261 00:12:00,779 --> 00:12:02,259 và cách ta nên nói về chúng, 262 00:12:02,259 --> 00:12:05,263 rồi tôi nhìn vào khán giả, và họ lạnh lùng. 263 00:12:05,263 --> 00:12:08,334 Họ không thể nghe những gì tôi nói 264 00:12:08,334 --> 00:12:11,515 qua 10 slide trình chiếu trước hội nghị. 265 00:12:11,515 --> 00:12:13,906 Tôi cố lần nữa, lần nữa, hội nghị tới hội nghị 266 00:12:13,906 --> 00:12:16,279 nhưng vẫn không vượt qua. 267 00:12:16,279 --> 00:12:19,185 Tôi lại ở trong đám mây. 268 00:12:19,185 --> 00:12:22,699 Cuối cùng, tôi đã xoay xở để thoát khỏi nó 269 00:12:22,699 --> 00:12:25,510 sử dụng tài ứng biến và âm nhạc. 270 00:12:25,510 --> 00:12:28,249 Từ đó về sau, mỗi hội nghị mà tôi tới, 271 00:12:28,249 --> 00:12:31,111 tôi nói một bài về khoa học và bài thứ hai, bài đặc biệt 272 00:12:31,111 --> 00:12:33,794 tên là "Tình yêu và sự sợ hãi trong phòng thí nghiệm," 273 00:12:33,794 --> 00:12:35,321 bắt đầu bằng một bài hát 274 00:12:35,321 --> 00:12:37,893 về nỗi sợ hãi lớn nhất của khoa học, 275 00:12:37,893 --> 00:12:40,805 đó là chúng ta lao động vất vả, 276 00:12:40,805 --> 00:12:43,147 chúng ta tìm ra thứ gì mới, 277 00:12:43,147 --> 00:12:46,504 và cuối cùng, ai đó xuất bản nó trước chúng ta. 278 00:12:46,504 --> 00:12:49,120 Chúng ta gọi đó là bị hớt tay trên, 279 00:12:49,120 --> 00:12:52,334 và việc bị hớt tay trên rất tồi tệ. 280 00:12:52,334 --> 00:12:54,547 Nó làm chúng ta e ngại nói với nhau, 281 00:12:54,547 --> 00:12:55,380 chẳng hay ho gì 282 00:12:55,380 --> 00:12:58,140 bởi chúng ta tới khoa học là để chia sẻ ý tưởng 283 00:12:58,140 --> 00:12:59,451 và học hỏi lẫn nhau, 284 00:12:59,451 --> 00:13:04,740 và thế là tôi hát một ca khúc buồn, 285 00:13:04,740 --> 00:13:10,544 được gọi là - (Vỗ tay)- 286 00:13:10,544 --> 00:13:13,767 "Thêm một lần đau" 287 00:13:13,767 --> 00:13:16,425 và tôi nhờ khán giả hát đệm cho tôi, 288 00:13:16,425 --> 00:13:20,405 và bảo họ: "Lời ca của các bạn sẽ là "Scoop,Scoop."" 289 00:13:20,405 --> 00:13:24,010 Như thế này: "Scoop, scoop" 290 00:13:24,013 --> 00:13:26,232 "Tôi lại bị hớt tay trên. 291 00:13:26,232 --> 00:13:27,975 Scoop! Scoop!" 292 00:13:27,975 --> 00:13:29,253 Và rồi tiếp. 293 00:13:29,253 --> 00:13:31,298 "Tôi lại bị hớt tay trên 294 00:13:31,298 --> 00:13:32,584 Scoop! Scoop! 295 00:13:32,584 --> 00:13:34,479 Tôi lại bị hớt tay trên 296 00:13:34,479 --> 00:13:35,785 Scoop! Scoop! 297 00:13:35,785 --> 00:13:37,568 Tôi lại bị hớt tay trên 298 00:13:37,568 --> 00:13:39,207 Scoop! Scoop! 299 00:13:39,207 --> 00:13:40,875 Tôi lại bị hớt tay trên 300 00:13:40,875 --> 00:13:42,637 Scoop! Scoop! 301 00:13:42,637 --> 00:13:45,912 Ôi mẹ ơi, sao mẹ không cảm thấy nỗi đau của con, 302 00:13:45,912 --> 00:13:50,435 Trời hãy giúp tôi, tôi lại bị nẫng tay trên." 303 00:13:50,435 --> 00:13:57,235 (Vỗ tay) 304 00:13:57,235 --> 00:13:58,965 Cảm ơn. 305 00:13:58,965 --> 00:14:00,464 Cảm ơn vì đã hát đệm. 306 00:14:00,464 --> 00:14:02,278 Thế là mọi người bắt đầu cười, thở, 307 00:14:02,278 --> 00:14:04,560 nhận ra rằng xung quanh, các nhà khoa học khác 308 00:14:04,560 --> 00:14:05,867 cũng có những vấn đề chung, 309 00:14:05,867 --> 00:14:07,672 chúng tôi bắt đầu nói về cảm xúc, 310 00:14:07,672 --> 00:14:09,522 chủ quan diễn ra trong nghiên cứu. 311 00:14:09,522 --> 00:14:11,706 Tôi cảm thấy như sự cấm kỵ lớn được gỡ bỏ. 312 00:14:11,706 --> 00:14:14,505 Cuối cùng, đã có thể nói về nó trong hội thảo khoa học. 313 00:14:14,505 --> 00:14:16,691 Các nhà khoa học tiếp tục tạo nhóm trao đổi, 314 00:14:16,691 --> 00:14:18,301 họ gặp nhau đều đều 315 00:14:18,301 --> 00:14:19,930 và tạo nên không gian nói về 316 00:14:19,930 --> 00:14:23,524 cảm xúc và chủ quan khi hướng dẫn cũng như khi đi vào nơi không biết, 317 00:14:23,524 --> 00:14:26,789 thậm chí, mở các khóa học về quá trình nghiên cứu khoa học, 318 00:14:26,789 --> 00:14:29,014 về việc cùng nhau đi vào chốn không biết , 319 00:14:29,014 --> 00:14:30,150 và nhiều thứ khác. 320 00:14:30,150 --> 00:14:31,484 Vậy, quan điểm của tôi là, 321 00:14:31,484 --> 00:14:34,946 giống như mỗi nhà khoa học đều biết về từ "nguyên tử," 322 00:14:34,946 --> 00:14:36,913 vật chất được cấu thành từ các nguyên tử, 323 00:14:36,913 --> 00:14:38,807 mỗi nhà khoa học cũng nên biết về 324 00:14:38,807 --> 00:14:40,741 "đám mây" và "Vâng, và," 325 00:14:40,741 --> 00:14:43,820 và khoa học sẽ trở nên sáng tạo hơn, 326 00:14:43,820 --> 00:14:46,824 tạo nên nhiều khám phá bất ngờ hơn 327 00:14:46,824 --> 00:14:49,360 vì lợi ích của tất cả chúng ta, 328 00:14:49,360 --> 00:14:51,576 và trở nên sôi động hơn nữa. 329 00:14:51,576 --> 00:14:54,166 Điều tôi mong bạn ghi nhớ trong buổi nói chuyện này là 330 00:14:54,166 --> 00:14:58,498 lần tới khi gặp vấn đề mà bạn không thể giải quyết, 331 00:14:58,498 --> 00:15:01,180 trong công việc hoặc trong cuộc sống, 332 00:15:01,180 --> 00:15:03,056 hãy xem xét một từ: 333 00:15:03,056 --> 00:15:04,233 "đám mây." 334 00:15:04,233 --> 00:15:06,016 Bạn có thể vượt qua đám mây, 335 00:15:06,016 --> 00:15:09,264 không đơn độc, mà với sự hỗ trợ của ai đó, 336 00:15:09,264 --> 00:15:11,260 nói "Vâng, và" với ý tưởng của bạn, 337 00:15:11,260 --> 00:15:14,077 để giúp bạn nói. "Vâng, và" với ý tưởng của chính mình, 338 00:15:14,077 --> 00:15:17,254 tăng thêm cơ hội cho bạn thoát khỏi đám mây, 339 00:15:17,254 --> 00:15:19,548 bạn sẽ tìm thấy khoảnh khắc của sự điềm tĩnh 340 00:15:19,548 --> 00:15:23,511 khi lần đầu tiên thoáng thấy khám phá bất ngờ của mình. 341 00:15:23,511 --> 00:15:26,465 điểm C của bạn. 342 00:15:26,465 --> 00:15:28,785 Xin cảm ơn. 343 00:15:28,785 --> 00:15:32,025 (Vỗ tay)