Khi khánh thành trường Mott Hall Bridges vào năm 2010, mục tiêu của tôi đơn giản chỉ là mở trường học để khép lại những cảnh sống tối tăm. Lúc đó nhiều người cho rằng việc này thật liều lĩnh, vì trường chúng tôi nằm ở khu Brownsville (thuộc Brooklyn), một trong những khu nghèo nàn và thiếu thốn nhất của thành phố New York. Giống như nhiều trường thành thị có tỉ lệ đói nghèo cao khác, chúng tôi cũng đối mặt với vô vàn khó khăn, chẳng hạn như tuyển được giáo viên biết đồng cảm với sự hỗn tạp đặc trưng của một khu dân cư nghèo, thiếu hụt đầu tư cho công nghệ, với sự thờ ơ của phụ huynh, cùng những băng nhóm dụ dỗ cả những em mới lên mười. Đó là lí do vì sao tôi quyết định thành lập trường công này, với khởi điểm chỉ có 45 học sinh. Trong đó, 30 % học sinh có nhu cầu đặc biệt. 80% không đạt chuẩn về môn Anh văn và Toán. Chưa hết, toàn bộ học sinh của trường đều dưới mức nghèo. Nếu không có trường của chúng tôi, làm sao các em đi học được? Và nếu các em không đi học, tương lai các em sẽ thế nào? Đáp án cho câu hỏi này thật rõ khi tôi hỏi một cậu bé 13 tuổi: "Này cậu bé, con đoán ngày này năm năm sau, con đang làm gì?" Cậu bé trả lời: "Không biết tới lúc đó con có còn sống không." Tôi cũng hỏi chuyện một phụ nữ trẻ khác, cô ấy nói mục tiêu suốt đời của mình là làm ở một tiệm thức ăn nhanh. Tôi không thể chấp nhận được chuyện này. Rõ ràng họ không hề ý thức được có cả một vùng đất mang tên "cơ hội" ở bên ngoài khuôn viên họ đang sống. Chúng tôi gọi học sinh là "học giả", vì các em cần học suốt đời. Và những kĩ năng học được hôm nay sẽ là hành trang cho các em khi vào đại học hay đi làm. Tôi đã chọn hai màu tím và trắng, vốn là màu của hoàng gia, vì tôi muốn nhắc học sinh của mình rằng xuất thân của các em không hề thấp kém, rằng thông qua con đường học vấn trong tương lai, các em sẽ thành kĩ sư, nhà khoa học, doanh nhân, thậm chí là những nhà lãnh đạo nắm giữ cả thế giới. Tính đến bây giờ, trường tôi đã có 3 khoá học có tỉ lệ tốt nghiệp 98%. (Vỗ tay) Tỉ lệ tốt nghiệp 98 % đấy nhé! Con số này tổng cộng là gần 200 học sinh, trong đó nhiều em đang theo học những trường cấp 3 danh tiếng nhất của thành phố New York. (Vỗ tay) Vào một ngày tháng Giêng lạnh lẽo, Vidal Chastanet, một học sinh trường tôi, đã gặp Brandon Stanton, nhà sáng lập của diễn đàn nổi tiếng "Người New York". Brandon đã chia sẻ câu chuyện về một chàng trai đến từ Brownsville từng tận mắt chứng kiến cảnh bạo lực, như cảnh một người đàn ông bị quăng từ trên mái nhà xuống. Tuy nhiên, cậu thanh niên ấy vẫn bị thuyết phục bởi một hiệu trưởng, người đã mở trường học vì tin vào tương lai của mọi đứa trẻ. Vidal chính là hiện thân cho câu chuyện của nhiều em nhỏ bất hạnh khác đang phải vật lộn với cuộc sống mưu sinh. Đây là lí do tại sao chúng ta phải ưu tiên cho giáo dục. Câu chuyện Branton chia sẻ đã khiến hàng triệu người xúc động . Nhờ đó, 1.4 triệu đô đã được quyên góp giúp học sinh của tôi được đến tham quan các trường cao đẳng đại học, tham dự những chương trình STEAM mùa hè, cũng như xin học bổng từ các trường cao đắng. Xin các bạn hiểu rằng khi 200 học sinh từ Brownsville đến thăm trường Havard, các em giờ đã nhận ra mình hoàn toàn có cơ hội vào ngôi trường mình yêu thích. Và những điều bất khả dĩ vốn đóng chặt trong suy nghĩ của những con người thiệt thòi này giờ đã được thay bằng hi vọng và mục tiêu. Một cuộc cách mạng giáo dục đang diễn ra tại trường chúng tôi, với những con người cống hiến tình thương, cơ sở vật chất, sự hỗ trợ, và tri thức. Tất cả những điều này là nguồn động lực lớn với các em. Tuy nhiên, mọi việc không đơn giản vậy. Luôn có những yêu cầu khắt khe cho một hệ thống giáo dục chưa hoàn thiện. Nhưng đội ngũ giáo viên trường chúng tôi luôn đầy nhiệt huyết, sẵn sàng hợp tác soạn ra chương trình giảng dạy tốt nhất. Họ không chỉ làm việc khi đến trường, mà còn làm vào cuối tuần, và thậm chí thường dùng tiền của mình để cung cấp những tài liệu mà trường chúng tôi không có. Là hiệu trưởng của trường, tôi cần phải theo sát những mục tiêu đã đề ra. Do vậy, tôi có mặt trong các giờ học để quan sát và gửi phản hồi đến các giáo viên, vì tôi luôn mong họ cũng sẽ thành công như chính tên trường chúng tôi vậy. Tôi cũng sẵn lòng gặp họ mỗi ngày, vì vậy ai trong số họ cũng có số điện thoại di động của tôi, kể cả các em đã tốt nghiệp cũng thế. Đây là lí do tại sao tôi vẫn nhận được cuộc gọi và tin nhắn vào lúc 3 giờ sáng. (Khán giả cười) Nhưng tất cả chúng tôi móc nối với nhau để thành công, và những nhà lãnh đạo giỏi đều làm thế. Thế hệ tương lai đang ngồi trong lớp chúng tôi. Chúng tôi có trách nhiệm lo cho các em. Đó cũng là trách nhiệm của mọi người ở đây, và những ai đang theo dõi qua màn hình. Chúng ta phải tin vào tài năng của các em và luôn nhắc các em trong quá trình dạy học rằng tri thức là sức mạnh. Xin cảm ơn! (Vỗ tay)