Cảm xúc của chúng ta ảnh hưởng tới mọi khía cạnh của cuộc sống, từ sức khoẻ và học tập, cho đến làm thế nào để kinh doanh và ra các quyết định, những điều lớn lao và nhỏ bé. Cảm xúc của chúng ta cũng ảnh hưởng tới cách mà chúng ta giao tiếp với người khác. Chúng ta đã tiến hoá để sống trong một thế giới như thế này, nhưng thay vào đó, chúng ta đang ngày càng sống giống như thế này -- đây là tin nhắn từ con gái tôi tối qua-- trong một thế giới mà ở đó không có cảm xúc Vì thế tôi có nhiệm vụ thay đổi điều đó. Tôi muốn mang cảm xúc trở lại trong các trải nghiệm trên thiết bị điện tử. Tôi đã bắt đầu công việc này từ 15 năm về trước. Tôi mà một nhà khoa học về máy tính ở Ai Cập, và tôi đã được chấp nhận vào chương trình tiến sĩ tại Đại học tổng hợp Cambridge. Vì thế tôi đã làm một số điều không bình thường đối với một người vợ trẻ mới cưới theo đạo hồi ở Ai Cập: Với sự ủng hộ từ chồng tôi, anh đã phải ở lại Ai Cập Tôi đã sắp xếp hành lý và đi tới Anh tại Đại học Cambridge, cách xa nhà hàng nghìn cây số, Tôi đã nhận ra rằng tôi đã dành nhiều thời gian cho cái máy tính xách tay của tôi hơn là giao tiếp với mọi người xung quanh. Cho dù gần gũi như vậy, nhưng cái máy tính của tôi hoàn toàn không biết cảm giác của tôi thế nào Nó không hiểu là tôi hạnh phúc, có một ngày tồi tệ, hoặc căng thẳng, bối rối, và thật là vô dụng. Thậm chí tồi tệ hơn, khi tôi nói chuyện trực tiếp với gia đình của tôi ở nhà, Tôi cảm giác rằng toàn bộ cảm xúc của tôi đã tiêu biến đi trong không gian ảo. Tôi dã nhớ nhà, tôi cảm thấy cô đơn, và vào một số ngày thực sự tôi đã khóc, nhưng cái thứ mà tôi phải dùng để giao tiếp chỉ là những thứ như thế này. (Khán giả cười) Công nghệ hiện này có quá nhiều thứ về IQ, nhưng chưa đề cập tới EQ; có rất nhiều trí tuệ nhân tạo về nhận thức, nhưng không có trí tuệ nhân tạo về cảm xúc. Vì thế điều đó đã khiến tôi suy nghĩ, Điều gì sẽ sảy ra nếu công nghệ có thể cảm nhận được cảm xúc của chúng ta? Điều gì sẽ sảy ra nếu các thiết bị có thể cảm nhận được chúng ta đang cảm thấy thế nào và đáp ứng lại một cách hợp lý, liệu có thể đáp lại theo cách mà một người bạn có cảm xúc? Những câu hỏi này đã dẫn dắt tôi và nhóm của tôi sáng tạo ra các công nghệ mà chúng có thể đọc và đáp ứng lại cảm xúc của chúng ta, và khởi đầu của chúng tôi là từ khuôn mặt của con người. Vì khuôn mặt của chúng ta là một trong những kênh mạnh mẽ nhất để tất cả chúng ta tạo ra các trạng thái giao tiếp xã hội và cảm xúc, tất cả mọi thứ từ hứng thú, ngạc nhiên, đồng cảm và tò mò. Trong khoa học về cảm xúc, chúng tôi gọi mỗi một chuyển động cơ mặt mà một đơn vị hành động. Vì thế, ví dụ như đơn vị hành động số 12, nó không phải là một bộ phim bom tất của Hollywood, mà thực sự nó là một cái nhếch môi, đây là một thành tố chính của một nụ cười. Mọi người hày làm thử xem nào. Hãy để những nụ cười tiếp tục. Một ví dụ khác là đơn vị hành động số 4, nó có nghĩa là cái nhíu lông mày. Đó là khi bạn kéo lông mày của bạn cùng lúc và bạn đã tạo ra các kết cấu và nếp nhăn này. Chúng ta không thích chúng, nhưng đây là những chỉ điểm mạnh mẽ cho một cảm xúc tiêu cực. Như vậy chúng ta có khoảng 45 đơn vị hành động loại này, và chúng kết hợp với nhau để bộc lộ hàng trăm cảm xúc khác nhau. Dạy cho máy tinhd đọc được những cảm xúc của khuôn mặt này thật khó, bởi vì những đơn vị hành động này, chúng có thể diễn ra rất nhanh, tinh tế, và chúng được kết hợp bằng rất nhiều cách khác nhau, Vì thế thử lấy một ví dụ về nụ cười thoải mái và nụ cười bực bội. Trông chúng có vẻ giống nhau, nhưng thực tế chúng có ý nghĩa rất khác nhau. (Khán giả cười) Trong khi cười thoải mái có ý nghĩa tích cực, thì cười bực bội thường là tiêu cực. Đôi khi cười bực bội có thể khiến bạn trở nên nổi tiếng. Nhưng, rất quan trọng đối với máy tính để chúng có thể đưa ra sự khác biệt giữa 2 cách biểu lộ cảm xúc đo. Vậy thì làm thế nào để chúng tôi làm được điều đó? Chúng tôi đưa ra các thuật toán cảu chúng tôi với hàng ngàn ví dụ mà chúng ta biết về nụ cười của mọi người, với sự khác nhau về dân tộc, tuổi tác, giới tính, và chúng tôi cũng làm giống như vậy đối với nụ cười bực bội. Và sau đó, phân tích thật kỹ càng, thuật toán đã tìm kiếm toàn bộ các kết cấu và nếp nhăn và các hình dạng thay đổi trên khuôn mặt của chúng ta, và nhận thấy về cơ bản tất cả các nụ cười đều có những đặc tính chung, toàn bộ nhụ cười bực bội có các đặc tính khác biệt. Và với lần sau khi máy tính nhìn vào một khuôn mặt mới, nó có thể nhận ra thực tế là khuôn mặt này có các đặc tính giống với một nụ cười, và nó sẽ nói răng, "Ồ, tôi đã nhận ra điều này. Đây là cách biểu lộ một nụ cười." Vậy thì cách tốt nhất để mô tả công nghệ này hoạt động như thế nào là chúng ta thử nghiệm trực tiếp tại đây, nào bây giờ tôi cần một tình nguyện viên, ưu tiên ai đó có một cái mặt. (Khán giả cười) Chị Cloe sẽ là tình nguyện viên của chúng ta hôm nay. Vì lẽ đó mà trong vòng 5 năm qua, chúng tôi đã chuyển một dự án nghiên cứu tại MIT thành một công ty, mà ở đó nhóm của tôi đã làm việc rất vất vả để khiến cho công nghệ này hoạt động, như là cách mà chúng tôi muốn nói, bằng một cách hoang dại. Và chugns tôi cũng đã rút gọn chúng lại để làm sao các thành phần cảm xúc cốt lõi có thể hoạt động với bất kỳ thiết bị di động nào có camera, giống như chiếc iPad này. Giờ chúng ta cùng thử nghiệm. Như các bạn thấy, thuật toán về cơ bản đã tìm ra khuôn mặt của chi Chloe, đó là khung bao màu trắng, và nó theo dõi các điểm đặc tính chính trên khuôn mặt của cô ấy, đó là lông mày, mắt, miệng và mũi của cô ấy. Câu hỏi ở đây là, liệu nó có thể nhận biết được các biểu lộ của cô ấy? Nào giờ chúng ta cùng thử nghiệm cái máy này. Trước tiên, hãy cho chúng tôi thấy một bộ mặt phớt đời. Vâng, tuyệt vời. (Khán giả cười) Và sau đây là cô ấy cười, một nụ cười thực sự, thật tuyệt. Như vậy các bạn đã nhìn thấy các cột màu xanh tăng lên khi mà cô ấy cười. Nào bây giờ là một nụ cười lớn. Bạn có thể thể hiện một nụ cười thật tinh tế để xem máy tính có nhận ra không? Nó cũng đã nhận ra một nụ cười tinh tế. Chúng tôi đã làm việc rất vất vả để tạo ra điều này. Và khi lông mày nhếc lên, đó là chỉ điểm của sự ngạc nhiên. Cái nhíu mày là chỉ điểm của sự bối rối. Cái cau mày. Đúng, tuyệt vời. Có thể thấy đây là toàn bộ những đơn vị hành động khác nhau. Thực tế chúng còn có nhiều hơn nữa. Đây chỉ là một trình diễn đơn giản. Nhưng chúng ta có thể coi mỗi một lần đọc cảm xúc là một điểm dữ liệu, và sau đó chúng có thể tổng hợp lại và đưa ra một chân dung với các cảm xúc khác nhau. Vì thế ở phía bên phải của bản trình diễn-- giống như là bạn đang hạnh phúc. Vì thế sự vui mừng đó. Vui mừng được bùng phát lên. Và sau đó làm cho tôi mọt bộ mặt ghê tởm. Cố gắng nhớ tới điều đó đã như thế nào khi Zayn rời khỏi One Direction. (Khán giả cười) Vâng, nào hãy nhăn mũi. Tuyệt vời. Và trị số tương đối là âm tính, vì thế bạn chắc phải là một người hâm mộ lớn. Vì thế trị số chỉ ra những trải nghiệm tích cực hoặc tiêu cực như thế nào, và sự tham gia cũng là cách biểu lộ của cô ấy. Vì thế tưởng tượng rằng chị Chloe tham gia vào chuỗi cảm xúc thực này, và chị ấy có thể chia sẻ not với bất kỳ ai mà chị ấy muốn. Cảm ơn. (Khán giả vỗ tay) Cho tới nay, chúng tôi đã tích lỹ được khoảng 12 tỷ dữ liệu cảm xúc như vậy. Đây là một cơ sở dữ liệu cảm xúc lớn nhất thế giới. Chúng tôi đã thu thập nó từ khoảng hơn 2,9 triệu video về khuôn mặt, của những người đã đồng ý chia sẻ những cảm xúc của họ với chúng tôi, và họ đến từ 75 quốc gia trên thế giới. Nó gia tăng từng ngày. Nó đã thổi bay tâm trí của tôi theo đó chúng tôi giờ đây có thể lượng hoá một số cảm xúc cá nhân của chúng ta, và chúng tôi có thể thực hiện nó ở mức độ như thế này. Vậy thì chúng tôi đã học được gì cho tới nay? Giới tính. Dữ liệu của chúng tôi đã xác định được một số điều mà các bạn có thể hoài nghi. Phụ nữ thường biểu cảm nhiều hơn nam giới. Không chỉ là họ cười nhiều hơn, mà nụ cười của họ còn kéo dài hơn, và chúng tôi giờ đây có thể thực sự lượng hoá được điều gì khiến nam giới và phụ nữ đáp ứng khác nhau. Nào cùng xem xét khía cạnh văn hoá: Ở Mỹ phụ nữ có biểu cảm nhiều hơn nam giới tới 40%, nhưng đáng ngạc nhiên, chúng tôi không thấy sự khác biệt giữa nam giới và phụ nữ ở Anh. (Khán giả cười) Độ tuổi: Người trên 50 tuổi biểu lộ cảm xúc nhiều hơn người trẻ 25%. Phụ nữ ở độ tuổi 20 cười nhiều hơn rất nhiều so với nam giới ở cùng độ tuổi, có thể đó là điều cần thiết cho việc hẹn hò. Nhưng có thế điều mà gây cho chúng tôi nhiều ngạc nhiên nhất về số liệu này đó là chúng ta luôn luôn biểu lộ cảm xúc, thậm chí ngay cả khi chúng ta ngồi một mình trước các thiết bị điện tử, và không chỉ là khi chúng ta đang xem một video về mèo trên Facebook. Chúng ta bộc lộ cảm xúc khi chúng ta gửi thư điện tử, chúng ta nhắn tin, chúng ta mua bán trực tuyến, và thậm chí khi chúng ta khai báo thuế. Vậy thì số liệu này được dùng ở đâu hiện nay? để hiểu biết việc chúng ta liên hệ thế nào với truyền thông, hiểu về mức độ là truyền và thái độ bỏ phiếu, và cũng là làm mạnh mẽ và khả thi hơn công nghệ về cảm xúc, và tôi muốn chia sẻ một vài ví dụ mà chúng đặc biệt nằm trong trái tim tôi. Một chiếc kính cảm xúc có thể giúp người mù đọc được cảm xúc trên mặt người khác, và nó có thể giúp những người tự kỷ thể hiện cảm xúc của họ, những điều mà họ thực sự phải đối mặt. Đối với giáo dục, tưởng tượng rằng ứng dụng học tập của bạn có thể cảm nhận được là bạn đang bối rối và đang đuối sức, hoặc khi bạn cảm thấy nhàm chán, thì nó sẽ tăng tốc lên, giống như là một giáo viên tuyệt với ở lớp vậy. Đó là khi đồng hồ đeo tay của bạn sẽ theo dõi cảm xúc của bạn, hoặc ô tô của bản cảm nhận được bạn đang mệt mỏi, hoặc có thể tủ lạnh của bạn biết rằng bạn đang căng thẳng vì thế nó sẽ tự động khoá lại giúp bạn tránh được ăn uống vô độ. (Khán giả cười) Tất nhiên tôi thích điều đó. Đó là, khi tôi ở Cambridge, Tôi đã tạo ra một dòng cảm xúc theo thời gian thực, và có thể chia sẻ nó với gia đình tại quê nhà theo một cách tự nhiên nhất, nó giống như tất cả chúng tôi đang ở trong một căn phòng với nhau vậy phải không? Tôi nghĩ rằng trong vòng 5 năm nữa, toàn bộ các thiết bị điện tử sẽ có các con chíp cảm xúc, và chúng ta không nhớ điều đó đã thế nào khi chúng ta không nhíu mày trước thiết bị điện tử và cái thiết bị điện tử của chúng ta sẽ nói: "Hừm, bạn đã không thích điều đó, phải không?" Trở ngại lớn nhất của chúng tôi hiện nay là có quá nhiều các ứng dụng của công nghệ này, tôi và nhóm của tôi nhận ra rằng chúng tôi không thể tự phát triển toàn bộ chúng, do đó chúng tôi đã làm cho công nghệ này sẵn sàng để các nhà phát triển khác có thể tiếp tục xây dựng và sáng tạo. Chúng tôi nhìn nhận rằng có những rủi ro tiềm ẩn và những sự lạm dụng tiềm ẩn, nhưng về cá nhân tôi, khi đã dành rất nhiều năm cho nó, tôi tin tưởng rằng các lợi ích mang lại cho con người từ công nghệ cảm xúc thông minh vượt xa ngoài những rủi ro tiềm ẩn. Và tôi xin mời toàn bộ các bạn tham gia vào cuộc thảo luận này. Càng nhiều người biết về công nghệ này, chúng ta sẽ càng có tiếng nói đối với việc làm sao để sử dụng đúng công nghệ này. Vì thế khi mà càng ngày cuộc sống của chúng ta càng trở nên số hoá, chúng ta đang thua cuộc trong trận chiến chống lại việc sử dụng các thiết bị điện tử của chúng ta nhằm dành lại cảm xúc của chúng ta. Vì thế thay vào đó, điều mà tôi đang cố gắng làm đó là đưa cảm xúc vào trong công nghệ của chúng ta và làm cho công nghệ của chúng ta trở nên tương tác nhiều hơn. Vì thế tôi muốn rằng những thiết bị điện tử đang làm chia rẽ chúng ta sẽ mang chúng ta trở lại với nhau. Và bởi những công nghệ phục vụ con người, chúng ta có một cơ hội vàng để hình dung lại cách mà chúng ta kết nối với máy móc, và do đó, là những con người, làm thế nào chúng ta kết nối với những người khác. Cảm ơn. (Khán giả vỗ tay)