WEBVTT 00:00:00.603 --> 00:00:06.465 Tôi biết một người đàn ông hàng đêm chao lượn trên thành phố. 00:00:06.465 --> 00:00:09.459 Trong những giấc mơ của mình, ông xoay người 00:00:09.459 --> 00:00:12.326 đầu ngón chân khẽ chạm mặt đất. 00:00:12.326 --> 00:00:15.140 Ông khẳng định mọi thứ đều chuyển động, 00:00:15.140 --> 00:00:19.982 kể cả với một cơ thể bị liệt như của chính ông ấy. 00:00:19.982 --> 00:00:24.812 Người đàn ông ấy là cha tôi. NOTE Paragraph 00:00:24.812 --> 00:00:26.713 Ba năm trước, khi tôi phát hiện ra 00:00:26.713 --> 00:00:29.442 rằng cha tôi đã trải qua một cơn đột quỵ não 00:00:29.442 --> 00:00:32.171 vô cùng nguy hiểm 00:00:32.171 --> 00:00:34.900 Tôi bước vào phòng ông ấy ở khu ICU 00:00:34.900 --> 00:00:37.884 ở viện thần kinh học Montreal 00:00:37.884 --> 00:00:40.527 và thấy ông ấy nằm bất động, 00:00:40.527 --> 00:00:43.463 được nối với một máy thở. 00:00:43.463 --> 00:00:47.894 Chứng liệt đã từ từ ăn mòn cơ thể ông ấy 00:00:47.894 --> 00:00:49.965 bắt đầu ở ngón chân, sau đó là chân, 00:00:49.965 --> 00:00:52.495 thân trên, ngón tay và cánh tay. 00:00:52.495 --> 00:00:54.700 rồi lan dần đến cổ ông ấy 00:00:54.700 --> 00:00:56.905 làm hạn chế khả năng thở của ông ấy 00:00:56.905 --> 00:01:01.382 và chỉ dừng lại phía dưới con mắt. 00:01:01.382 --> 00:01:03.553 Ông ấy chưa bao giờ mất ý thức. 00:01:03.553 --> 00:01:06.140 Đúng hơn là, ông ấy dõi theo mọi vật từ bên trong 00:01:06.140 --> 00:01:08.446 khi cơ thể ông ấy ngừng hoạt động 00:01:08.446 --> 00:01:10.583 từng chi 00:01:10.583 --> 00:01:13.542 từng cơ NOTE Paragraph 00:01:13.542 --> 00:01:18.100 Trong phòng ICU, tôi đến bên cơ thể ông ấy NOTE Paragraph 00:01:18.100 --> 00:01:21.699 với một giọng run run và đầy nước mắt 00:01:21.699 --> 00:01:25.112 Tôi bắt đầu đọc bảng chữ cái 00:01:25.112 --> 00:01:31.010 A, B, C, D, E, F, G, 00:01:31.010 --> 00:01:35.140 H, I, J, K, 00:01:35.140 --> 00:01:38.092 Đến K, ông ấy đã nhấp nháy mắt. 00:01:38.092 --> 00:01:40.246 Tôi bắt đầu lại 00:01:40.246 --> 00:01:44.740 A, B, C, D, E, F, G, 00:01:44.740 --> 00:01:46.750 H, I. 00:01:46.750 --> 00:01:49.888 Ông ấy nháy mắt lần nữa ở chữ cái I, 00:01:49.888 --> 00:01:53.880 sau đó ở T, rồi R, và A. 00:01:53.880 --> 00:01:55.727 Kitra 00:01:55.727 --> 00:01:59.685 Ông ấy nói "Kitra, con gái xinh đẹp của ta, đừng khóc. 00:01:59.685 --> 00:02:04.140 Đây là một phúc lành." 00:02:04.140 --> 00:02:06.795 Dù không có giọng nói rõ ràng, nhưng cha tôi 00:02:06.795 --> 00:02:09.843 đã gọi tên tôi đầy mạnh mẽ 00:02:09.843 --> 00:02:12.935 Chỉ 72 giờ sau cơn đột quỵ, 00:02:12.935 --> 00:02:14.690 ông ấy đã hoàn toàn nắm được 00:02:14.690 --> 00:02:18.165 toàn bộ tình cảnh của mình. 00:02:18.165 --> 00:02:20.665 Mặc dù tình trạng cơ thể nghiêm trọng 00:02:20.665 --> 00:02:23.621 ông ấy đã hoàn toàn hiện diện bên tôi 00:02:23.621 --> 00:02:26.253 hướng dẫn, chăm sóc 00:02:26.253 --> 00:02:28.503 và trở thành cha tôi 00:02:28.503 --> 00:02:31.739 như thể chưa bao giờ làm điều đó. NOTE Paragraph 00:02:31.739 --> 00:02:33.302 Bị khóa chặt trong một chứng bệnh 00:02:33.302 --> 00:02:36.703 là cơn ác mộng tồi tệ nhất của nhiều người. 00:02:36.703 --> 00:02:39.111 Ở Pháp, nó được gọi thỉnh thoảng là 00:02:39.111 --> 00:02:41.191 "maladie de l'emmuré vivant." 00:02:41.191 --> 00:02:46.512 Nghĩa là " bệnh sống trong những bức tường" 00:02:46.512 --> 00:02:48.267 Đối với nhiều người, có lẽ là đa số, 00:02:48.267 --> 00:02:51.799 tê liệt là nỗi kinh hoàng không thể diễn tả nổi 00:02:51.799 --> 00:02:54.140 nhưng trải nghiệm của ba tôi, 00:02:54.140 --> 00:02:56.511 mất đi từng hệ thống của cơ thể ông ấy, 00:02:56.511 --> 00:02:59.572 không phải là trải nghiệm cảm giác bị mắc bẫy 00:02:59.572 --> 00:03:03.733 mà đúng hơn là việc chuyển tâm lý vào trong 00:03:03.733 --> 00:03:06.928 mở tiếng nói bên ngoài 00:03:06.928 --> 00:03:09.853 đối mặt nơi sâu thẳm trong tâm trí bản thân 00:03:09.853 --> 00:03:11.690 và ở nơi đó 00:03:11.690 --> 00:03:16.470 yêu cuộc sống và cơ thể theo một cách khác. NOTE Paragraph 00:03:16.470 --> 00:03:19.166 Như một giáo trưởng sống nội tâm 00:03:19.166 --> 00:03:23.280 đong đưa giữa trí óc và thể xác, cuộc sống và cái chết, 00:03:23.280 --> 00:03:27.807 chứng liệt đã mở ra một sự nhận thức mới cho ông ấy 00:03:27.807 --> 00:03:30.221 Ông ấy nhận ra mình không bao giờ cần phải nhìn 00:03:30.221 --> 00:03:33.250 xa hơn thế giới hữu hình 00:03:33.250 --> 00:03:36.499 để tìm thần thánh 00:03:36.499 --> 00:03:40.388 "Thiên đường ở bên trong cơ thể này. 00:03:40.388 --> 00:03:44.150 Nó ở ngay thế giới này," ông ấy nói. NOTE Paragraph 00:03:44.150 --> 00:03:48.006 Tôi ngủ cạnh cha mình trong 4 tháng đầu tiên 00:03:48.006 --> 00:03:50.120 chăm sóc hết mình 00:03:50.120 --> 00:03:52.765 với mọi sự khó chịu của ông ấy 00:03:52.765 --> 00:03:56.115 thấu hiểu nỗi sợ sâu thẳm của con người 00:03:56.115 --> 00:03:59.600 về việc không thể kêu người khác giúp đỡ. 00:03:59.600 --> 00:04:03.326 Mẹ tôi, các anh chị em và tôi, 00:04:03.326 --> 00:04:07.690 chúng tôi bao quanh ông ấy như một cái kén chữa bệnh. 00:04:07.690 --> 00:04:09.790 Chúng tôi trở thành ống nói của cha 00:04:09.790 --> 00:04:13.619 mỗi ngày bỏ ra hàng giờ đọc bảng chữ cái 00:04:13.619 --> 00:04:15.981 khi ông ấy thì thầm bài thuyết pháp 00:04:15.981 --> 00:04:19.650 và nói với những đôi mắt nhấp nháy 00:04:19.650 --> 00:04:25.104 Căn phòng của ông đã trở thành ngôi đền chữa bệnh. 00:04:25.104 --> 00:04:27.826 Bên cạnh giường của ông trở thành nơi cho những người 00:04:27.826 --> 00:04:31.911 đi tìm lời khuyên và chỉ bảo tinh thần, và qua chúng tôi 00:04:31.911 --> 00:04:34.451 cha tôi có thể nói 00:04:34.451 --> 00:04:36.645 và nâng đỡ, 00:04:36.645 --> 00:04:38.636 từng chữ 00:04:38.636 --> 00:04:41.100 từng cái nháy mắt. 00:04:41.100 --> 00:04:44.992 Mọi thứ trong thế giới của chúng tôi trở nên chậm và mềm yếu 00:04:44.992 --> 00:04:48.356 như sự ồn ào, kịch tính và chết chóc của một khu bệnh viện 00:04:48.356 --> 00:04:51.860 phai mờ hậu cảnh 00:04:51.860 --> 00:04:53.960 Tôi muốn đọc cho bạn thứ đầu tiên 00:04:53.960 --> 00:04:58.201 mà chúng tôi chép lại vào tuần lễ sau cú đột quỵ 00:04:58.201 --> 00:05:00.581 Ông ấy soạn một lá thư 00:05:00.581 --> 00:05:03.202 ghi địa chỉ giáo đường của ông ấy 00:05:03.202 --> 00:05:06.711 và kết thúc với hàng chữ sau: 00:05:06.711 --> 00:05:09.190 Khi cái gáy của tôi nổ tung, 00:05:09.190 --> 00:05:11.953 tôi bước vào một phương diện khác: 00:05:11.953 --> 00:05:16.610 vừa bắt đầu, hành tinh thay thế, đơn bào. 00:05:16.610 --> 00:05:21.199 Vũ trụ đóng và mở liên tục 00:05:21.199 --> 00:05:23.258 Có những thứ đi xuống 00:05:23.258 --> 00:05:25.463 khi mà ngừng phát triển 00:05:25.463 --> 00:05:27.567 Tuần trước, tâm trạng tôi xuống rất thấp 00:05:27.567 --> 00:05:31.002 nhưng tôi cảm giác bàn tay của ông ấy ở xung quanh tôi 00:05:31.002 --> 00:05:34.422 và cha tôi mang tôi trở lại. NOTE Paragraph 00:05:34.422 --> 00:05:36.667 Khi chúng tôi không phải là giọng nói của ông ấy, 00:05:36.667 --> 00:05:40.000 chúng tôi là chân và tay của ông. 00:05:40.000 --> 00:05:42.652 Tôi đã di chuyển chúng như tôi biết tôi muốn 00:05:42.652 --> 00:05:45.249 tay và chân của tôi được di chuyển 00:05:45.249 --> 00:05:49.141 chúng vẫn thế trong cả ngày 00:05:49.141 --> 00:05:53.124 Tôi nhớ tôi đã giữ những ngón tay ông ấy gần mặt tôi 00:05:53.124 --> 00:05:57.410 gập từng ngón để giữ chúng mềm mại và linh hoạt 00:05:57.410 --> 00:05:59.761 Tôi hỏi ông ấy hết lần này đến lần khác 00:05:59.761 --> 00:06:02.258 để mường tượng sự chuyển động 00:06:02.258 --> 00:06:05.779 để xem từ bên trong khi ngón tay cong 00:06:05.779 --> 00:06:09.851 và duỗi thẳng, và tiến lên với chúng 00:06:09.851 --> 00:06:12.562 trong tâm trí ông ấy NOTE Paragraph 00:06:12.562 --> 00:06:14.575 Sau đó, vào 1 ngày, từ khóe mắt tôi 00:06:14.575 --> 00:06:18.298 tôi thấy cơ thể ông ấy trườn như một con rắn 00:06:18.298 --> 00:06:21.603 một sự co thắt ngẫu nhiên 00:06:21.603 --> 00:06:23.890 ở các chi của ông ấy. 00:06:23.890 --> 00:06:26.105 Lúc đầu, tôi nghĩ đó là ảo giác 00:06:26.105 --> 00:06:29.660 bỏ quá nhiều thời gian chăm sóc cơ thể ông ấy 00:06:29.660 --> 00:06:34.320 quá tuyệt vọng để thấy bất kỳ phản ứng nào của ông ấy. 00:06:34.320 --> 00:06:36.980 Nhưng ông ấy nói với tôi rằng ông cảm thấy sự nhói lên, 00:06:36.980 --> 00:06:40.515 lóe lên của năng lượng bập bùng bật và tắt 00:06:40.515 --> 00:06:44.272 ở ngay bên dưới da. 00:06:44.272 --> 00:06:47.579 Những tuần tiếp theo, ông ấy bắt đầu hết sức nhỏ 00:06:47.579 --> 00:06:50.335 để thể hiện sự phản ứng của cơ. 00:06:50.335 --> 00:06:52.940 Sự kết nối đang được tạo nên. 00:06:52.940 --> 00:06:58.164 Cơ thể từ từ tỉnh giấc lại. 00:06:58.164 --> 00:07:01.710 từng chi một, từng cơ một 00:07:01.710 --> 00:07:04.641 từng cái co rút một. NOTE Paragraph 00:07:04.641 --> 00:07:07.278 Như một nhiếp ảnh gia tài liệu, 00:07:07.278 --> 00:07:09.080 tôi cảm thấy cần phải chụp ảnh 00:07:09.080 --> 00:07:11.280 từng chuyển động đầu tiên của ông ấy 00:07:11.280 --> 00:07:13.930 như một bà mẹ với đứa con mới sinh. 00:07:13.930 --> 00:07:18.434 Tôi đã chụp ảnh hơi thở đầu tiên không cần ống thở của ông, 00:07:18.434 --> 00:07:21.213 khoảnh khắc chúc mừng sau khi ông cho thấy 00:07:21.213 --> 00:07:25.220 sự phản ứng của cơ lần đầu tiên 00:07:25.220 --> 00:07:27.930 công nghệ thích hợp mới cho phép ông 00:07:27.930 --> 00:07:31.810 giành lấy càng nhiều hơn sự độc lập. 00:07:31.810 --> 00:07:33.823 Tôi đã chụp hình sự quan tâm và tình yêu 00:07:33.823 --> 00:07:36.151 xung quanh ông ấy. NOTE Paragraph 00:07:44.890 --> 00:07:48.304 Nhưng những bức ảnh chỉ kể được phía ngoài câu chuyện 00:07:48.304 --> 00:07:51.616 của một người đàn ông nằm trên giường bệnh 00:07:51.616 --> 00:07:53.270 dính liền với một máy thở. 00:07:53.270 --> 00:07:56.892 Tôi không thể miêu tả câu chuyện của ông ấy từ bên trong 00:07:56.892 --> 00:08:00.215 và vì thế tôi đã bắt đầu tìm kiếm một ngôn ngữ thị giác mới 00:08:00.215 --> 00:08:03.513 thứ mà cố gắng truyền tải chất lượng chóng tàn 00:08:03.513 --> 00:08:07.409 của trải nghiệm tinh thần của ông ấy. NOTE Paragraph 00:08:26.026 --> 00:08:28.284 Sau cùng, tôi muốn chia sẻ với các bạn 00:08:28.284 --> 00:08:31.642 một video từ chuỗi tôi đang làm việc 00:08:31.642 --> 00:08:34.910 mà cố gắng thể hiện sự chậm rãi, ở khoảng giữa của sự tồn tại 00:08:34.910 --> 00:08:37.620 mà cha tôi đã trả nghiệm. 00:08:37.620 --> 00:08:41.170 Khi ông ấy bắt đầu lại lấy khả năng hô hấp 00:08:41.170 --> 00:08:43.802 tôi bắt đầu ghi chép lại những suy nghĩ của ông ấy, 00:08:43.802 --> 00:08:45.726 và vì thế giọng nói mà bạn nghe trong đoạn video này 00:08:45.726 --> 00:08:48.336 là của ông ấy. NOTE Paragraph 00:08:48.336 --> 00:08:51.418 (Video) Ronnie Cahana: Bạn phải tin 00:08:51.418 --> 00:08:54.152 bạn bị liệt 00:08:54.152 --> 00:08:56.907 để là một phần 00:08:56.907 --> 00:09:02.140 của việc bị liệt cả tay chân 00:09:02.140 --> 00:09:04.108 Tôi không. 00:09:04.108 --> 00:09:06.694 Trong tâm trí tôi, 00:09:06.694 --> 00:09:09.456 và trong những giấc mơ 00:09:09.456 --> 00:09:12.296 hằng đêm 00:09:12.296 --> 00:09:17.211 tôi lơ lửng 00:09:17.211 --> 00:09:20.339 trên thành phố 00:09:20.339 --> 00:09:23.556 xoay vòng và cuộn 00:09:23.556 --> 00:09:31.475 với những ngón chân hôn sàn nhà 00:09:31.475 --> 00:09:38.382 Tôi không biết gì về lời tuyên bố 00:09:38.382 --> 00:09:44.175 của một người đàn ông mà không thể chuyển động 00:09:44.175 --> 00:09:47.799 Mọi vật có chuyển động 00:09:47.799 --> 00:09:51.150 Con tim đập 00:09:51.150 --> 00:09:55.446 Cơ thể phập phồng 00:09:55.446 --> 00:10:00.160 Cái miệng chuyển động 00:10:00.160 --> 00:10:04.231 Chúng ta chẳng bao giờ đình trệ 00:10:04.231 --> 00:10:11.055 Cuộc sống chiến thắng lên và xuống. NOTE Paragraph 00:10:11.055 --> 00:10:13.131 Kitra Cahana: Phần đông chúng ta 00:10:13.131 --> 00:10:15.865 bắp cơ bắt đầu co và chuyển động 00:10:15.865 --> 00:10:18.373 lâu trước cả khi chúng ta biết nhận thức 00:10:18.373 --> 00:10:21.290 nhưng cha tôi kể tôi đặc ân của ông 00:10:21.290 --> 00:10:23.469 là sống xa bên ngoài 00:10:23.469 --> 00:10:26.472 trải nghiệm của nhân loại 00:10:26.472 --> 00:10:29.104 Như một nhà du hành vũ trụ thấy viễn cảnh 00:10:29.104 --> 00:10:32.322 mà chỉ một vài người trong chúng ta có thể chia sẻ 00:10:32.322 --> 00:10:35.428 Ông ấy ngạc nhiên và quan sát khi ông ấy thở 00:10:35.428 --> 00:10:37.305 hơi thở đầu tiên 00:10:37.305 --> 00:10:41.344 và mơ về việc lê bước về nhà 00:10:41.344 --> 00:10:45.123 Vây là bắt đầu cuộc sống ở tuổi 57, ông ấy nói. 00:10:45.123 --> 00:10:48.622 Một đứa bé không có thái độ trong bản chất của nó 00:10:48.622 --> 00:10:54.325 nhưng một người đàn ông yêu cầu trong thế giới của ông mỗi ngày. NOTE Paragraph 00:10:54.325 --> 00:10:57.970 Một vài chúng ta sẽ chẳng bao giờ đối mặt những giới hạn cơ thể 00:10:57.970 --> 00:11:00.928 ở mức độ mà cha tôi đã đối mặt, 00:11:00.928 --> 00:11:04.079 nhưng tất cả chúng ta sẽ có những khoảnh khắc của việc tê liệt 00:11:04.079 --> 00:11:06.440 trong cuộc sống chúng ta. 00:11:06.440 --> 00:11:09.658 Tôi biết tôi thường xuyên đứng trước những bức tường, 00:11:09.658 --> 00:11:12.897 cảm thấy hoàn toàn không thể trèo được 00:11:12.897 --> 00:11:15.157 nhưng ba tôi khăng khăng 00:11:15.157 --> 00:11:18.030 rằng không có ngõ cụt. 00:11:18.030 --> 00:11:23.240 Thay đó, ông ấy mời tôi vào không gian của việc hợp tác chữa bệnh 00:11:23.240 --> 00:11:26.844 để cho những phần tốt nhất của tôi, và đối với ông ấy 00:11:26.844 --> 00:11:30.274 cho những phần tốt nhất của ông ấy cho tôi 00:11:30.274 --> 00:11:33.311 Tê liệt là một sự mở đầu đối với ông. 00:11:33.311 --> 00:11:35.662 Nó là một cơ hội xuất hiện 00:11:35.662 --> 00:11:37.856 để thắp lại ý nghĩa cuộc sống, 00:11:37.856 --> 00:11:39.890 để ngồi đủ lâu với ông ấy 00:11:39.890 --> 00:11:43.200 để chìm đắm trong sự liên tục 00:11:43.200 --> 00:11:45.494 của tạo hóa. NOTE Paragraph 00:11:45.494 --> 00:11:49.476 Hôm nay, cha tôi không còn bị hãm lại nữa 00:11:49.476 --> 00:11:52.637 Ông ấy di chuyển cổ dễ dàng 00:11:52.637 --> 00:11:55.368 có cảm giác chứng bệnh pen-la-grơ đã được loại bỏ, 00:11:55.368 --> 00:11:58.150 thở bằng chính phổi của ông ấy, 00:11:58.150 --> 00:12:01.634 nói chậm rãi bằng giọng êm ả, 00:12:01.634 --> 00:12:03.938 và làm việc mỗi ngày 00:12:03.938 --> 00:12:09.148 để giành lấy nhiều hơn sự chuyển động trong cơ thể liệt của ông 00:12:09.148 --> 00:12:11.499 Nhưng công việc sẽ không bao giờ hoàn thành. 00:12:11.499 --> 00:12:16.212 Như ông ấy nói, " tôi đang sống trong một thế giới tuyệt vọng 00:12:16.212 --> 00:12:19.243 và có những công việc thiêng liêng để làm" NOTE Paragraph 00:12:19.243 --> 00:12:21.263 Cảm ơn các bạn. NOTE Paragraph 00:12:21.263 --> 00:12:25.120 (Vỗ tay)