Tôi biết một người đàn ông hàng đêm chao lượn trên thành phố. Trong những giấc mơ của mình, ông xoay người đầu ngón chân khẽ chạm mặt đất. Ông khẳng định mọi thứ đều chuyển động, kể cả với một cơ thể bị liệt như của chính ông ấy. Người đàn ông ấy là cha tôi. Ba năm trước, khi tôi phát hiện ra rằng cha tôi đã trải qua một cơn đột quỵ não vô cùng nguy hiểm Tôi bước vào phòng ông ấy ở khu ICU ở viện thần kinh học Montreal và thấy ông ấy nằm bất động, được nối với một máy thở. Chứng liệt đã từ từ ăn mòn cơ thể ông ấy bắt đầu ở ngón chân, sau đó là chân, thân trên, ngón tay và cánh tay. rồi lan dần đến cổ ông ấy làm hạn chế khả năng thở của ông ấy và chỉ dừng lại phía dưới con mắt. Ông ấy chưa bao giờ mất ý thức. Đúng hơn là, ông ấy dõi theo mọi vật từ bên trong khi cơ thể ông ấy ngừng hoạt động từng chi từng cơ Trong phòng ICU, tôi đến bên cơ thể ông ấy với một giọng run run và đầy nước mắt Tôi bắt đầu đọc bảng chữ cái A, B, C, D, E, F, G, H, I, J, K, Đến K, ông ấy đã nhấp nháy mắt. Tôi bắt đầu lại A, B, C, D, E, F, G, H, I. Ông ấy nháy mắt lần nữa ở chữ cái I, sau đó ở T, rồi R, và A. Kitra Ông ấy nói "Kitra, con gái xinh đẹp của ta, đừng khóc. Đây là một phúc lành." Dù không có giọng nói rõ ràng, nhưng cha tôi đã gọi tên tôi đầy mạnh mẽ Chỉ 72 giờ sau cơn đột quỵ, ông ấy đã hoàn toàn nắm được toàn bộ tình cảnh của mình. Mặc dù tình trạng cơ thể nghiêm trọng ông ấy đã hoàn toàn hiện diện bên tôi hướng dẫn, chăm sóc và trở thành cha tôi như thể chưa bao giờ làm điều đó. Bị khóa chặt trong một chứng bệnh là cơn ác mộng tồi tệ nhất của nhiều người. Ở Pháp, nó được gọi thỉnh thoảng là "maladie de l'emmuré vivant." Nghĩa là " bệnh sống trong những bức tường" Đối với nhiều người, có lẽ là đa số, tê liệt là nỗi kinh hoàng không thể diễn tả nổi nhưng trải nghiệm của ba tôi, mất đi từng hệ thống của cơ thể ông ấy, không phải là trải nghiệm cảm giác bị mắc bẫy mà đúng hơn là việc chuyển tâm lý vào trong mở tiếng nói bên ngoài đối mặt nơi sâu thẳm trong tâm trí bản thân và ở nơi đó yêu cuộc sống và cơ thể theo một cách khác. Như một giáo trưởng sống nội tâm đong đưa giữa trí óc và thể xác, cuộc sống và cái chết, chứng liệt đã mở ra một sự nhận thức mới cho ông ấy Ông ấy nhận ra mình không bao giờ cần phải nhìn xa hơn thế giới hữu hình để tìm thần thánh "Thiên đường ở bên trong cơ thể này. Nó ở ngay thế giới này," ông ấy nói. Tôi ngủ cạnh cha mình trong 4 tháng đầu tiên chăm sóc hết mình với mọi sự khó chịu của ông ấy thấu hiểu nỗi sợ sâu thẳm của con người về việc không thể kêu người khác giúp đỡ. Mẹ tôi, các anh chị em và tôi, chúng tôi bao quanh ông ấy như một cái kén chữa bệnh. Chúng tôi trở thành ống nói của cha mỗi ngày bỏ ra hàng giờ đọc bảng chữ cái khi ông ấy thì thầm bài thuyết pháp và nói với những đôi mắt nhấp nháy Căn phòng của ông đã trở thành ngôi đền chữa bệnh. Bên cạnh giường của ông trở thành nơi cho những người đi tìm lời khuyên và chỉ bảo tinh thần, và qua chúng tôi cha tôi có thể nói và nâng đỡ, từng chữ từng cái nháy mắt. Mọi thứ trong thế giới của chúng tôi trở nên chậm và mềm yếu như sự ồn ào, kịch tính và chết chóc của một khu bệnh viện phai mờ hậu cảnh Tôi muốn đọc cho bạn thứ đầu tiên mà chúng tôi chép lại vào tuần lễ sau cú đột quỵ Ông ấy soạn một lá thư ghi địa chỉ giáo đường của ông ấy và kết thúc với hàng chữ sau: Khi cái gáy của tôi nổ tung, tôi bước vào một phương diện khác: vừa bắt đầu, hành tinh thay thế, đơn bào. Vũ trụ đóng và mở liên tục Có những thứ đi xuống khi mà ngừng phát triển Tuần trước, tâm trạng tôi xuống rất thấp nhưng tôi cảm giác bàn tay của ông ấy ở xung quanh tôi và cha tôi mang tôi trở lại. Khi chúng tôi không phải là giọng nói của ông ấy, chúng tôi là chân và tay của ông. Tôi đã di chuyển chúng như tôi biết tôi muốn tay và chân của tôi được di chuyển chúng vẫn thế trong cả ngày Tôi nhớ tôi đã giữ những ngón tay ông ấy gần mặt tôi gập từng ngón để giữ chúng mềm mại và linh hoạt Tôi hỏi ông ấy hết lần này đến lần khác để mường tượng sự chuyển động để xem từ bên trong khi ngón tay cong và duỗi thẳng, và tiến lên với chúng trong tâm trí ông ấy Sau đó, vào 1 ngày, từ khóe mắt tôi tôi thấy cơ thể ông ấy trườn như một con rắn một sự co thắt ngẫu nhiên ở các chi của ông ấy. Lúc đầu, tôi nghĩ đó là ảo giác bỏ quá nhiều thời gian chăm sóc cơ thể ông ấy quá tuyệt vọng để thấy bất kỳ phản ứng nào của ông ấy. Nhưng ông ấy nói với tôi rằng ông cảm thấy sự nhói lên, lóe lên của năng lượng bập bùng bật và tắt ở ngay bên dưới da. Những tuần tiếp theo, ông ấy bắt đầu hết sức nhỏ để thể hiện sự phản ứng của cơ. Sự kết nối đang được tạo nên. Cơ thể từ từ tỉnh giấc lại. từng chi một, từng cơ một từng cái co rút một. Như một nhiếp ảnh gia tài liệu, tôi cảm thấy cần phải chụp ảnh từng chuyển động đầu tiên của ông ấy như một bà mẹ với đứa con mới sinh. Tôi đã chụp ảnh hơi thở đầu tiên không cần ống thở của ông, khoảnh khắc chúc mừng sau khi ông cho thấy sự phản ứng của cơ lần đầu tiên công nghệ thích hợp mới cho phép ông giành lấy càng nhiều hơn sự độc lập. Tôi đã chụp hình sự quan tâm và tình yêu xung quanh ông ấy. Nhưng những bức ảnh chỉ kể được phía ngoài câu chuyện của một người đàn ông nằm trên giường bệnh dính liền với một máy thở. Tôi không thể miêu tả câu chuyện của ông ấy từ bên trong và vì thế tôi đã bắt đầu tìm kiếm một ngôn ngữ thị giác mới thứ mà cố gắng truyền tải chất lượng chóng tàn của trải nghiệm tinh thần của ông ấy. Sau cùng, tôi muốn chia sẻ với các bạn một video từ chuỗi tôi đang làm việc mà cố gắng thể hiện sự chậm rãi, ở khoảng giữa của sự tồn tại mà cha tôi đã trả nghiệm. Khi ông ấy bắt đầu lại lấy khả năng hô hấp tôi bắt đầu ghi chép lại những suy nghĩ của ông ấy, và vì thế giọng nói mà bạn nghe trong đoạn video này là của ông ấy. (Video) Ronnie Cahana: Bạn phải tin bạn bị liệt để là một phần của việc bị liệt cả tay chân Tôi không. Trong tâm trí tôi, và trong những giấc mơ hằng đêm tôi lơ lửng trên thành phố xoay vòng và cuộn với những ngón chân hôn sàn nhà Tôi không biết gì về lời tuyên bố của một người đàn ông mà không thể chuyển động Mọi vật có chuyển động Con tim đập Cơ thể phập phồng Cái miệng chuyển động Chúng ta chẳng bao giờ đình trệ Cuộc sống chiến thắng lên và xuống. Kitra Cahana: Phần đông chúng ta bắp cơ bắt đầu co và chuyển động lâu trước cả khi chúng ta biết nhận thức nhưng cha tôi kể tôi đặc ân của ông là sống xa bên ngoài trải nghiệm của nhân loại Như một nhà du hành vũ trụ thấy viễn cảnh mà chỉ một vài người trong chúng ta có thể chia sẻ Ông ấy ngạc nhiên và quan sát khi ông ấy thở hơi thở đầu tiên và mơ về việc lê bước về nhà Vây là bắt đầu cuộc sống ở tuổi 57, ông ấy nói. Một đứa bé không có thái độ trong bản chất của nó nhưng một người đàn ông yêu cầu trong thế giới của ông mỗi ngày. Một vài chúng ta sẽ chẳng bao giờ đối mặt những giới hạn cơ thể ở mức độ mà cha tôi đã đối mặt, nhưng tất cả chúng ta sẽ có những khoảnh khắc của việc tê liệt trong cuộc sống chúng ta. Tôi biết tôi thường xuyên đứng trước những bức tường, cảm thấy hoàn toàn không thể trèo được nhưng ba tôi khăng khăng rằng không có ngõ cụt. Thay đó, ông ấy mời tôi vào không gian của việc hợp tác chữa bệnh để cho những phần tốt nhất của tôi, và đối với ông ấy cho những phần tốt nhất của ông ấy cho tôi Tê liệt là một sự mở đầu đối với ông. Nó là một cơ hội xuất hiện để thắp lại ý nghĩa cuộc sống, để ngồi đủ lâu với ông ấy để chìm đắm trong sự liên tục của tạo hóa. Hôm nay, cha tôi không còn bị hãm lại nữa Ông ấy di chuyển cổ dễ dàng có cảm giác chứng bệnh pen-la-grơ đã được loại bỏ, thở bằng chính phổi của ông ấy, nói chậm rãi bằng giọng êm ả, và làm việc mỗi ngày để giành lấy nhiều hơn sự chuyển động trong cơ thể liệt của ông Nhưng công việc sẽ không bao giờ hoàn thành. Như ông ấy nói, " tôi đang sống trong một thế giới tuyệt vọng và có những công việc thiêng liêng để làm" Cảm ơn các bạn. (Vỗ tay)