Chào mọi người, Tôi ở đây với thông điệp đặc biệt: Mỗi người là một câu chuyện. Bạn là một câu chuyện. Tôi biết, nghe có vẻ sáo rỗng, Nhưng đó là sự thật. Mỗi người trong các bạn có cái riêng và chung bạn có thể chia sẻ và điều đó có thể lôi cuốn mọi người trong phòng này. Tôi là Nora, còn đây là Arie. Chúng tôi là nhà sáng tạo của dự án Human Postcards, đó là một chuỗi các video ngắn ghi lại câu chuyện truyền cảm hứng của những con người bình thường. Hôm nay tôi muốn chia sẻ những gì tôi đã học được từ việc phỏng vấn 100 người khắp thế giới; Nếu bạn nhìn kỹ một chút, Bạn có thể thấy mạch suy nghĩ, cảm xúc, kinh nghiệm rất phổ biến, Điều đó kết nối chúng ta lại. Mẹ tôi là người tị nạn chính trị đến từ Ba Lan và tôi được thừa hưởng các kỹ năng tuyệt vời mà chỉ khi là con gái người nhập cư mới có Ví dụ, Tôi luôn giấu tiền ở khắp nơi trong quần áo và túi xách, phòng khi tôi cần dùng tiền trong lúc khó khăn. Tôi biết cách chế biến đồ ăn thừa trong suốt 4 ngày, mà bạn không hề biết bạn đang ăn món gà giống như ngày thứ nhất! Tôi biết... Tôi cũng tin vào lời mẹ khuyên, thứ mà tôi sở hữu và không ai cướp được, đó là kiến thức của tôi. Đó là tài sản duy nhất tôi có thể mang đi mọi nơi, mọi lúc, lập tức. Vì vậy, mẹ cũng nói với tôi; "Con người là một nguồn kiến thức. Lắng nghe họ nhiều nhất khi có thể Hỏi họ nhiều câu hỏi khi có thể." Và đó là điều tôi đã làm! Ngay khi dành dụm đủ tiền, Tôi bắt đầu du lịch khắp thế giới, Lắng nghe mọi người, hỏi họ các câu hỏi; để học kinh nghiệm, quan điểm, cuộc sống đặc biệt của họ, vì vậy tôi hiểu hơn về bản thân mình. Do đó, điểm nhấn của chuyến du lịch không phải là phong cảnh hay kiến trúc ở đó... mà là những người tôi đã gặp. Thời gian trôi, cảm giác muốn chia sẻ các cuộc gặp gỡ ở trong tôi lớn dần lên. Lúc đó, tôi chỉ muốn gửi một tấm bưu thiếp chỉ để nói: "Tôi đã gặp người này. Người này có tồn tại. Đây là một mảnh ghép của người đó. Cuộc sống thật tươi đẹp!" Và cảm xúc đó dẫn dắt tôi tạo nên dự án Human Postcards. Lịch sử của Human Postcards bắt đầu với Human Billboard. Hình ảnh một trong các con phố bận rộn nhất London. Nhan nhản người liên tục di chuyển, hối hả đi từ A đến B. Mọi người đang mua sắm, trên đường đi làm, khách du lịch, Con người trên xe buýt, ô tô... Và giữa sự chuyển động liên tục đó, có một người đàn ông, đang đứng yên. Ông mặc bộ com-lê rộng màu xanh nhạt ngụ ý về cửa hàng golf gần đó. Mỗi ngày, tôi đi ngang qua chỗ ông ấy. Mỗi ngày, ông đứng đó hàng giờ liền, khi ta vội vã lướt qua ông, hay đi vòng qua. Tránh sự hiện diện của ông như tránh cây cột trên đường. Theo thời gian, tôi tự hỏi liệu tôi có thể ghi lại câu chuyện của ông theo cách mà có thể thu hút sự chú ý của những người bận rộn. Nếu tôi có thể cho họ thấy người đàn ông phía sau biển quảng cáo. Vì vậy, sau nhiều ngày quan sát, Cuối cùng, tôi tiếp cận ông chẳng có kế hoạch gì trong đầu. Tôi dùng điện thoại ghi lại hình ảnh và hỏi ông vài câu hỏi. Và tôi biết được ông đến từ Bangladesh ông từng là giáo viên ở đó. và khi đứng ở con phố đó, ông thường ngâm thơ trong đầu. Sau cuộc trò chuyện, tôi vội về nhà để chỉnh sửa âm thanh và hình ảnh và kết quả làm tôi nổi da gà... ông đứng giữa đám đông, gần như vô hình, thậm chí tôi như nghe thấy tiếng lòng của ông Tôi thấy rất cảm động, và cũng thức tỉnh. Khoảnh khắc đó, Human Postcards được ra đời. Human Postcards là một chuỗi các video nối tiếp nhau ghi lại thông điệp truyền cảm hứng, và có sức ảnh hưởng mạnh của những người bình thường trên khắp thế giới Năm 2015, tôi đã lập nên dự án cùng vị hôn phu của tôi Arie van der Poel, một kỹ sư âm thanh ở New Zealand. Chúng tôi đã cùng sản xuất hơn 100 'Postcards' độc đáo trên 11 nước. Mỗi Postcards dài 1 phút, tập trung vào một khía cạnh, quan điểm của một cá nhân Nói chung, tôi phải thừa nhận đó chỉ là một lời ngụy biện thú vị cho việc tôi muốn gặp mọi người và hỏi thật nhiều câu hỏi khi tôi muốn như mẹ từng nói. Vì thế, tôi nghĩ cách tốt nhất để trình bày dự án này là cho bạn xem về những người tuyệt vời tôi may mắn được gặp. Tôi sẽ bắt đầu với Jake, một người bị cụt 3 chi. Jake mất 2 chân và 1 tay trong trận bão tuyết ở Greenland, nơi anh từng làm việc. Chúng tôi hỏi anh vài câu hỏi về hành trình và quá trình hồi phục. Bây giờ tôi cho bạn xem Postcards mà Jake gửi các bạn (Jake cười) Tôi là người bị mất tay chân do giá lạnh Thành thật thì ... Bây giờ, tôi chẳng muốn đổi nó lấy bất cứ thứ gì... Nhiều người hỏi tôi: "Nếu được chọn: anh muốn có lại 2 chân hay là tay?" Và tôi từng trả lời: "Ồ, tôi muốn cánh tay... tôi có thể làm việc mà không cần chân." Giờ đây, tôi hoàn toàn hạnh phúc theo cách của tôi Đó chính là tôi. Hy vọng rằng điều đó cho tôi một cái nhìn mới về mọi vấn đề. Nó thôi thúc bạn làm những việc mà trước đây bạn chỉ nghĩ tới. Làm sao để trở thành người tốt Làm sao đi toilet trong rừng. Điều đơn giản như thế, đột nhiên trở thành thứ rất thực. Nó không dễ để làm... Nhưng rất dễ để thử. (Vỗ tay) Cám ơn. Postcards tiếp theo, tôi muốn giới thiệu là của cậu bé 8 tuổi, Iñaki. Tôi đã hỏi cậu một trong số các câu tôi thích: "Điều tuyệt vời nhất từng xảy ra trong cuộc đời em là gì?" Và đây là câu trả lời của cậu, đây là Postcards của Iñaki. (Tiếng chim hót) Điều tuyệt vời nhất từng xảy ra trong đời em là được sinh ra. Chúng ta nên biết ơn rằng ta được sinh ra, vì nếu không thì ta đã chẳng thể ở đây. Chúng ta đã chẳng có cuộc sống, chúng ta sẽ chẳng là gì cả... Thậm chí chẳng là một hạt bụi trôi nổi xung quanh... chẳng là gì cả. Đôi khi, em muốn biết sẽ ra sao nếu em chẳng là gì và chẳng tồn tại... Nhưng không thể... em vẫn sống, em không phải không là gì cả, Em thực sự là một thứ gì đó... đang sống có thể di chuyển, có thể cảm nhận, có thể ngửi, và có thể nếm và em có thể suy nghĩ... và em có thể tận dụng tối đa cuộc sống của mình. Em thật sự ở đây, thay vì chẳng là gì. Tôi biết, đây là cậu bé rất ấn tượng. Hãy nhớ, những người như vậy luôn ở xung quanh bạn, trong cuộc sống hằng ngày của bạn. Chúng ta là những người bình thường với những quan điểm phi thường Nếu chúng ta chỉ được trao một cơ hội để bày tỏ ý kiến. 2 năm qua, tôi và chồng mình đã đi du lịch khắp thế giới không có mục đích nào khác ngoài phỏng vấn, quay phim người chúng tôi gặp Và khi chúng tôi thực hiện ngày càng nhiều cuộc phỏng vấn, chúng tôi nhận ra rằng lắng nghe không chỉ là nhận lấy, như những gì mẹ đã nói với tôi, mà nó còn là cho đi. Khi bạn lắng nghe ai đó, bạn cho họ khoảng không và thời gian để họ bày tỏ nỗi lòng, để kết hợp suy nghĩ. Bạn cho người khác... cơ hội để nhận ra điều mà bạn quan tâm, yêu thích, lòng trắc ẩn. Ý tưởng này không phải là mới, và thông điệp từ Postcards của chúng tôi thì không có tính đột phá như các video của TED talks mà tôi đã từng xem. Tôi muốn mô tả một chút về dự án, như thế này: Tôi tập yoga mỗi buổi sáng, và mỗi sáng, tôi không thể tin nỗi cơ thể tôi đơ cứng như thế nào. Tôi muốn nhắc nhở cơ thể rằng, nó có thể uốn cong, di chuyển, và xoay Tâm trí chúng ta cũng tương tự vậy, nó cần được nhắc nhở. Các ý tưởng lớn không phải là điều duy nhất ta cần phải phấn đấu vì mỗi ý tưởng đều có khả năng nếu bạn chuyên tâm lắng nghe. Ví dụ như, nếu tôi nói với bạn hô hấp là quan trọng Tôi không thể kiểm soát hô hấp của bạn nhưng có thể, tôi khiến bạn nhận thức rõ hơn về hô hấp của mình Bây giờ, hay sau này... những thông điệp tôi quý nhất từ những người tôi phỏng vấn là những ý tưởng đơn giản nhất, và chân thực nhất. Ví như James, bệnh nhân ung thư vẫn còn sống. anh nhắc chúng ta rằng một thử thách có thể xem như cơ hội để tự đổi mới bản thân Hay Ibu Robin Lim, bà mụ ở Indonesia, bà nói với các bà mẹ là họ có công việc tuyệt nhất trên thế giới. và nói với họ: "cô là người điều hành hòa bình thế giới, bọn trẻ biết hòa bình từ trong lòng cô." Hay Geogre, cậu bé 10 tuổi đến từ một thị trấn nhỏ. Cậu làm đồ thủ công và trang trí từ vật liệu tái chế. cậu sáng suốt nói với chúng tôi: "Có lẽ một ngày nào đó, chúng ta có thể không có len hay vải và chúng ta nên quý trọng khi nó vẫn còn." Tôi muốn kết thúc bằng việc hỏi bạn một câu hỏi đơn giản bạn có thể hỏi người sắp tới bạn gặp. Có thể là người bạn biết, có thể là người đang ngồi cạnh bạn, có thể là nhân viên thu ngân, nếu không ai chờ phía sau bạn... Hỏi họ "điều tuyệt vời nhất từng xảy ra trong đời họ là gì?" Chúng tôi đã hỏi câu này trên khắp thế giới, Tôi cam đoan là nó sẽ cho bạn một câu chuyện chân thành. Vì mỗi người là một câu chuyện mà bạn có thể học được. Người ngồi kế bên trái, bên phải bạn, là những câu chuyện. Nếu bạn dành ra chút thời gian, nhìn họ từ góc độ xác thực, bạn có thể làm nổi bật câu chuyện phi thường đó từ những người mà họ cảm thấy họ không có gì đặc biệt để chia sẻ. Sự tự tin được truyền đồng thời cho cả bạn và họ. Cảm ơn. (Vỗ tay)