1 00:00:00,965 --> 00:00:03,507 Tôi chưa bao giờ tưởng tượng 2 00:00:03,531 --> 00:00:07,483 rằng một kẻ đánh bom tự sát 19 tuổi 3 00:00:07,507 --> 00:00:11,188 lại dạy cho tôi một bài học đáng giá. 4 00:00:12,640 --> 00:00:13,807 Nhưng quả thật là vậy. 5 00:00:14,640 --> 00:00:19,259 Cậu ta đã dạy tôi đừng bao giờ tự coi như mình biết điều gì đó 6 00:00:19,283 --> 00:00:22,423 về những người mà mình không biết. 7 00:00:24,414 --> 00:00:28,543 Vào một buổi sáng thứ 5, tháng 7 năm 2005, 8 00:00:28,567 --> 00:00:31,625 kẻ đánh bom và tôi, một cách vô tình, 9 00:00:31,649 --> 00:00:36,196 bước lên cùng một toa xe cùng lúc, 10 00:00:36,220 --> 00:00:40,683 đứng cách nhau khoảng vài bước chân. 11 00:00:42,345 --> 00:00:43,495 Tôi không thấy cậu ta. 12 00:00:44,185 --> 00:00:45,976 Thật ra, tôi không nhìn bất kì ai. 13 00:00:46,000 --> 00:00:48,587 Bạn biết là không nên nhìn ai trên xe điện ngầm, 14 00:00:48,611 --> 00:00:51,912 nhưng tôi đoán cậu ta đã nhìn tôi. 15 00:00:52,916 --> 00:00:55,957 Tôi đoán cậu ta đã nhìn tất cả chúng tôi, 16 00:00:56,687 --> 00:01:00,901 khi bàn tay anh ta rà quanh nút kích nổ. 17 00:01:02,439 --> 00:01:06,884 Tôi vẫn thường hay tự hỏi: lúc đó anh ta nghĩ gì? 18 00:01:06,908 --> 00:01:10,265 Đặc biệt trong những thời khắc quyết định ấy. 19 00:01:12,765 --> 00:01:14,374 Tôi biết đó không phải do tư thù. 20 00:01:14,977 --> 00:01:18,994 Anh ta không đưa ra mục tiêu là giết hay làm bị thương tôi, Gill Hicks. 21 00:01:19,018 --> 00:01:20,771 Ý tôi là - anh ta không hề biết tôi. 22 00:01:21,758 --> 00:01:22,932 Không hề. 23 00:01:23,666 --> 00:01:26,612 Thay vào đó, anh ta đã gán cho tôi 24 00:01:26,636 --> 00:01:31,241 một cái mác đầy bất công mà tôi không mong muốn. 25 00:01:32,272 --> 00:01:35,652 Tôi đã trở thành kẻ thù của anh ta. 26 00:01:37,390 --> 00:01:40,966 Đối với anh ta, tôi là "kẻ khác," 27 00:01:40,990 --> 00:01:43,687 là "bọn chúng", đối nghịch với "chúng tôi" 28 00:01:45,581 --> 00:01:50,855 Cái mác "kẻ thù" đã cho phép anh ta phi nhân hóa chúng tôi. 29 00:01:51,674 --> 00:01:54,101 Nó cho phép anh ta nhấn nút kích nổ. 30 00:01:55,339 --> 00:01:57,506 Và anh ta đã không hề lựa chọn ai cả. 31 00:01:58,875 --> 00:02:04,058 26 người đã thiệt mạng chỉ trong toa tàu của tôi hôm đó, 32 00:02:05,042 --> 00:02:06,970 và suýt chút nữa tôi là số 27. 33 00:02:08,855 --> 00:02:11,596 Trong giây phút nghẹt thở ấy, 34 00:02:11,620 --> 00:02:15,290 chúng tôi như bị ném vào một bóng tối quá rộng lớn 35 00:02:15,314 --> 00:02:17,696 tới nỗi như sờ nắm được; 36 00:02:17,720 --> 00:02:22,079 cảm giác giống như chân ngập trong nhựa đường vậy. 37 00:02:23,398 --> 00:02:25,448 Chúng tôi không hề biết chúng tôi là kẻ thù 38 00:02:26,321 --> 00:02:30,379 Chúng tôi chỉ là 1 nhóm người đi tàu, mà trong vài phút trước đây, 39 00:02:30,403 --> 00:02:32,887 tuân thủ theo đúng những quy cách đi tàu: 40 00:02:32,911 --> 00:02:35,117 không nhìn thẳng mắt người khác, 41 00:02:35,141 --> 00:02:36,291 không nói chuyện 42 00:02:36,894 --> 00:02:39,766 và không giao tiếp với bất cứ ai. 43 00:02:41,948 --> 00:02:44,901 Tuy nhiên trong khoảnh khắc tối tăm ấy, 44 00:02:45,776 --> 00:02:47,401 chúng tôi đã kết nối lại với nhau. 45 00:02:48,179 --> 00:02:49,691 Chúng tôi đã giúp đỡ nhau. 46 00:02:50,808 --> 00:02:53,269 Chúng tôi gọi tên nhau, 47 00:02:53,293 --> 00:02:55,444 giống như việc điểm danh vậy, 48 00:02:56,389 --> 00:02:58,666 chờ đợi người kia trả lời. 49 00:03:00,559 --> 00:03:03,222 "Tôi là Gill. Tôi ở đây. 50 00:03:05,111 --> 00:03:06,421 Tôi còn sống. 51 00:03:08,279 --> 00:03:09,468 OK." 52 00:03:11,697 --> 00:03:12,883 "Tôi là Gill. 53 00:03:13,679 --> 00:03:14,875 Tôi đây này. 54 00:03:16,318 --> 00:03:17,627 Còn sống. 55 00:03:19,329 --> 00:03:20,524 OK." 56 00:03:23,096 --> 00:03:25,637 Tôi không quen Alison. 57 00:03:26,399 --> 00:03:30,641 Nhưng tôi chờ cô ấy lên tiếng từng phút một. 58 00:03:31,340 --> 00:03:32,958 Tôi không biết Richard. 59 00:03:33,839 --> 00:03:36,728 Nhưng việc anh ấy còn sống hay không rất quan trọng với tôi. 60 00:03:38,752 --> 00:03:40,546 Tất cả những gì tôi chia sẻ với họ 61 00:03:40,570 --> 00:03:42,053 là tên của tôi. 62 00:03:43,013 --> 00:03:44,164 Họ không hề biết 63 00:03:44,188 --> 00:03:47,711 rằng tôi là giám đốc tại Ủy ban Thiết kế. 64 00:03:49,185 --> 00:03:52,742 Và đây là chiếc vali thân thuộc của tôi, 65 00:03:52,766 --> 00:03:55,217 cũng được cứu ra khỏi toa tàu sáng hôm ấy. 66 00:03:56,479 --> 00:04:00,445 Họ không hề biết tôi xuất bản các bài báo về kiến trúc và thiết kế, 67 00:04:00,469 --> 00:04:03,785 và tôi là thành viên kì cựu thuộc Royal Society of Arts, 68 00:04:03,809 --> 00:04:05,274 rằng tôi đã mặc đồ màu đen -- 69 00:04:06,695 --> 00:04:07,861 bây giờ vẫn vậy -- 70 00:04:08,566 --> 00:04:11,122 rằng tôi lúc trước hút thuốc xì gà. 71 00:04:11,888 --> 00:04:14,191 Tôi giờ không còn hút xì gà nữa. 72 00:04:14,215 --> 00:04:18,399 Tôi thích rượu gin và mê xem các bài nói của TED, 73 00:04:18,423 --> 00:04:24,629 và dĩ nhiên, tôi chưa từng mơ sẽ đứng đây, 74 00:04:25,593 --> 00:04:28,488 trụ trên đôi chân giả, 75 00:04:28,512 --> 00:04:29,669 và nói chuyện với các bạn. 76 00:04:30,651 --> 00:04:36,295 Tôi là một phụ nữ trẻ người Úc làm được những chuyện kì diệu ở Luân Đôn. 77 00:04:36,319 --> 00:04:39,152 Và tôi đã không sẵn sàng để ra đi ngày hôm ấy. 78 00:04:40,882 --> 00:04:44,040 Tôi khát khao sống tới nỗi 79 00:04:44,064 --> 00:04:49,266 dùng khăn choàng làm garô quấn quanh chân của mình, 80 00:04:49,290 --> 00:04:54,623 và tôi đã bỏ ngoài tai mọi thứ, 81 00:04:55,345 --> 00:04:58,605 chỉ tập trung và lắng nghe bản thân mình, 82 00:04:58,629 --> 00:05:01,763 để được bản năng dẫn dắt. 83 00:05:03,085 --> 00:05:05,179 Tôi giảm nhịp thở của mình lại. 84 00:05:05,847 --> 00:05:07,627 Nâng đùi cao lên. 85 00:05:07,651 --> 00:05:09,319 Tôi cố giữ lưng mình thẳng 86 00:05:09,343 --> 00:05:13,013 và cố không nhắm mắt lại. 87 00:05:14,681 --> 00:05:18,013 Tôi đã giữ như vậy trong suốt gần 1 tiếng, 88 00:05:19,030 --> 00:05:23,411 1 tiếng để ngẫm lại cả cuộc đời của mình 89 00:05:23,435 --> 00:05:25,231 cho tới thời điểm đó. 90 00:05:27,199 --> 00:05:30,278 Có lẽ tôi nên cố gằng làm nhiều hơn nữa. 91 00:05:31,223 --> 00:05:34,427 Có lẽ tôi đã có thể trải nghiệm nhiều hơn, đi đây đi đó nhiều hơn. 92 00:05:34,451 --> 00:05:38,865 Có lẽ tôi nên chạy bộ, học nhảy và học yoga. 93 00:05:40,317 --> 00:05:45,255 Nhưng ưu tiên hàng đầu của tôi lúc nào cũng là công việc. 94 00:05:45,279 --> 00:05:47,180 Tôi sống để làm việc. 95 00:05:47,730 --> 00:05:50,537 Địa vị trên tấm danh thiếp cá nhân 96 00:05:50,561 --> 00:05:51,831 luôn quan trọng với tôi. 97 00:05:53,688 --> 00:05:57,298 Nhưng nó không có ý nghĩa gì lắm trong khoang tàu ngày hôm ấy. 98 00:05:59,226 --> 00:06:03,696 Ngay khi tôi cảm nhận cái chạm đầu tiên 99 00:06:03,720 --> 00:06:05,860 từ một thành viên đội cứu hộ, 100 00:06:06,472 --> 00:06:08,589 Tôi đã không thể nói được, 101 00:06:08,613 --> 00:06:13,592 không thể nói dù chỉ là tên tôi, "Gill". 102 00:06:15,183 --> 00:06:17,918 Tôi phó thác số phận mình cho họ. 103 00:06:17,942 --> 00:06:20,815 Tôi đã cố làm những gì có thể, 104 00:06:20,839 --> 00:06:24,535 và bây giờ thì tôi đã được cứu. 105 00:06:27,091 --> 00:06:28,479 Tôi hiểu rằng 106 00:06:29,283 --> 00:06:35,481 lòng nhân ái là thế nào, 107 00:06:35,972 --> 00:06:39,171 khi tôi thấy thẻ bệnh nhân của tôi 108 00:06:39,195 --> 00:06:42,454 khi tôi được đưa vào bệnh viện. 109 00:06:42,478 --> 00:06:43,652 Và trên thẻ ghi là: 110 00:06:44,218 --> 00:06:49,488 "Phụ nữ chưa xác định danh tính". 111 00:06:51,162 --> 00:06:55,377 Phụ nữ chưa xác định danh tính. 112 00:06:57,004 --> 00:06:59,951 Bốn từ đó là món quà cứu rỗi tôi. 113 00:07:01,125 --> 00:07:03,872 Điều họ cho tôi biết đó là 114 00:07:03,896 --> 00:07:06,601 mạng sống tôi đã được cứu, 115 00:07:06,625 --> 00:07:09,769 bởi vì tôi là một con người. 116 00:07:10,610 --> 00:07:14,794 Không khác biệt nào có thể làm thay đổi 117 00:07:14,818 --> 00:07:19,375 nỗ lực phi thường của đội cứu hộ 118 00:07:20,129 --> 00:07:21,669 để cứu mạng tôi, 119 00:07:22,458 --> 00:07:25,181 để cứu mạng cho rất nhiều người vô danh, 120 00:07:25,205 --> 00:07:27,537 và đặt mạng sống của chính họ vào vòng nguy hiểm. 121 00:07:28,405 --> 00:07:32,576 Với họ, không quan trọng là tôi giàu hay nghèo, 122 00:07:33,298 --> 00:07:35,439 màu da của tôi là gì, 123 00:07:35,463 --> 00:07:37,025 tôi là nam hay nữ, 124 00:07:37,049 --> 00:07:38,946 khuynh hướng giới tính của tôi là gì, 125 00:07:39,613 --> 00:07:41,216 tôi bầu cử cho ai, 126 00:07:41,240 --> 00:07:42,758 tôi có học hay không, 127 00:07:42,782 --> 00:07:46,471 hoặc tôi có niềm tin tôn giáo hay không. 128 00:07:47,409 --> 00:07:49,353 Không có điều gì quan trọng hơn 129 00:07:49,377 --> 00:07:54,020 mạng sống quý giá của một con người. 130 00:07:55,881 --> 00:07:59,361 Tôi nhìn nhận mình là một nhân chứng sống. 131 00:08:00,223 --> 00:08:02,252 Tôi là bằng chứng 132 00:08:02,276 --> 00:08:09,004 rằng tình yêu và sự tôn trọng vô điều kiện không chỉ có thể cứu 133 00:08:09,028 --> 00:08:12,069 mà còn có thể thay đổi cuộc sống con người 134 00:08:13,226 --> 00:08:17,694 Đây là tấm ảnh rất đẹp của 1 người trong đội cứu hộ, Andy, và tôi 135 00:08:17,718 --> 00:08:19,590 chụp chung vào năm ngoái. 136 00:08:20,080 --> 00:08:22,641 10 năm sau sự kiện ấy, 137 00:08:22,665 --> 00:08:25,009 tại đây, chúng tôi nắm tay nhau. 138 00:08:27,559 --> 00:08:29,677 Xuyên suốt những phút giây hỗn độn đó, 139 00:08:29,701 --> 00:08:32,541 tay tôi luôn được nắm chặt. 140 00:08:33,200 --> 00:08:36,073 Mặt tôi được vỗ về. 141 00:08:37,161 --> 00:08:38,573 Tôi đã cảm thấy gì? 142 00:08:39,541 --> 00:08:40,763 Tôi cảm thấy được yêu. 143 00:08:41,685 --> 00:08:46,502 Điều che chở cho tôi khỏi sự thù ghét và mong muốn trả thù, 144 00:08:46,526 --> 00:08:49,515 điều cho tôi can đảm để nói rằng: 145 00:08:49,539 --> 00:08:52,419 điều còn lại với tôi 146 00:08:54,006 --> 00:08:55,197 là tình yêu. 147 00:08:56,585 --> 00:08:58,583 Tôi đã được yêu thương. 148 00:09:01,234 --> 00:09:07,499 Tôi tin tưởng rằng tiềm năng cho những thay đổi tích cực 149 00:09:07,523 --> 00:09:09,103 là hoàn toàn rất lớn 150 00:09:09,127 --> 00:09:12,031 vì tôi biết chúng ta có thể làm điều đó. 151 00:09:12,055 --> 00:09:15,252 Tôi biết được sự vĩ đại của lòng nhân ái. 152 00:09:15,930 --> 00:09:19,840 Vì vậy nó đã để lại trong tôi vài suy nghĩ 153 00:09:19,864 --> 00:09:23,266 và đưa cho chúng ta những câu hỏi lớn: 154 00:09:24,512 --> 00:09:30,385 Có phải thứ đoàn kết chúng ta vĩ đại hơn nhiều thứ làm chúng ta chia rẽ? 155 00:09:31,663 --> 00:09:35,453 Có cần thiết phải có một sự cố thảm khốc 156 00:09:35,477 --> 00:09:39,973 để chúng ta thấy gần gũi như cùng một dòng máu, 157 00:09:40,902 --> 00:09:42,761 như những con người với nhau? 158 00:09:43,755 --> 00:09:48,961 Và khi nào chúng ta mới phát huy được sự tinh thông của thời đại này 159 00:09:49,764 --> 00:09:53,134 để vượt lên sự chịu đựng đơn thuần 160 00:09:53,931 --> 00:09:56,868 và đi đến sự chấp nhận 161 00:09:56,892 --> 00:10:02,225 cho tất cả những ai chỉ được gắn mác cho tới khi chúng ta quen biết họ? 162 00:10:03,550 --> 00:10:04,710 Xin cảm ơn. 163 00:10:04,734 --> 00:10:11,532 (Vỗ tay)