Tôi là lính thủy đánh bộ của Đại đội Vũ khí 1/1 thuộc trung đội 81 đóng ở Camp Pendleton, California. Oorah! Khán giả: Oorah! (Tiếng cười) Tôi nhập ngũ một vài tháng sau vụ 11/9, và cảm thấy giống như tất cả mọi người vào thời điểm ấy, tràn đầy lòng yêu nước, sự căm hờn và ước muốn làm một điều gì đó và thực tế là lúc đó tôi chẳng có việc gì để làm cả. Tôi chỉ mới 17, vừa tôt nghiệp cấp 3 vào mùa hè trước đó, sống ở căn phòng phía sau căn nhà của bố mẹ tôi trong một thị trấn nhỏ nơi tôi lớn lên ở phía bắc Indiana gọi là Mishawaka Tôi có thể đánh vần từ đó cho ai có hứng thú nghe (Tiếng cười) Mishawaka có rất nhiều điều hay ho nhưng không phải là một trung tâm văn hóa bởi vậy tiếp xúc của tôi với phim ảnh giới hạn trong những vở kịch tôi đóng hồi cấp 3 và các hiệu Phim Bom Tấn, mong cô ấy yên nghỉ (Tiếng cười) Tôi nghiêm túc về diễn xuất tới mức tôi đã tham gia thử giọng cho Julliard hồi học lớp 12 rồi bị đánh trượt, không muốn học lên tiếp, tôi không nộp đơn vào đâu cả, đó là lựa chọn sáng suốt. Tôi cũng thất bại khi thử trải nghiệm nghề diễn ở LA như tôi thường được nghe, về những diễn viên tới LA, chỉ với 7 đô la tìm kiếm công việc và sự thành công. Tôi đã đi tới tận Amarillo, Texas trước khi xe của tôi bị hỏng. Tôi dùng hết số tiền tôi có để sửa nó cuối cùng tới được Santa Monica còn chưa tới LA ở lại đó 48 giờ, chỉ lang thang trên bãi biển quay trở lại xe, về nhà. kết thúc sự nghiệp diễn xuất. (Tiếng cười) 17 tuổi, Mishawaka ... nhà của bố mẹ, trả tiền thuê nhà, bán máy hút bụi ... bán hàng qua điện thoại, cắt cỏ quanh khu hội chợ 4-H. đó là thế giới của tôi cho đến tháng 9, 2001. Sau ngày 11 đó, tôi cảm thấy tràn đầy ý thức về nghĩa vụ, và cảm thấy bực bội nói chung với bản thân với cha mẹ, chính phủ; không có sự tự tin, không công việc đáng tôn trọng với cái xe nhỏ xíu cà tàng mà tôi lái đến California rồi trở về Tôi gia nhập và thích là một lính thủy đánh bộ. Đó là một trong những điều tự hào nhất trong cuộc đời tôi. Sử dụng vũ khí rất hay, cảm giác lái và kích nổ những thứ đắt đỏ rất tuyệt. nhưng tôi nhận ra điều làm tôi yêu thích nhất điều mà tôi ít trông đợi nhất khi gia nhập chính là con người những gã cực dị - một đám đủ loại tính cách hỗn tạp từ khắp nơi trên đất Mỹ trên bề nổi thì tôi chẳng có gì chung cả. Và theo thời gian, những sự bất cần chính trị và cá nhân đưa tôi đến với quân đội đều tan biến, và với tôi, quân đội đồng nghĩa với bạn bè Và sau đó, khi phục vụ được một vài năm vài tháng trước khi được điều tới Iraq, Tôi bị trật khớp xương ức trong một tai nạn xe đạp leo núi và bị chăm sóc y tế cách ly. Những người không ở trong quân đội sẽ cảm thấy khó hiểu, nhưng không được điều động tới Iraq hoặc Afghanistan làm cõi lòng tôi tan nát. Tôi nhớ rất rõ ràng việc mình rời khỏi bệnh viện trên một cái cáng và toàn bộ tiểu đội đợi ở bên ngoài để chắc chắn rằng tôi ổn Sau đó, đột nhiên tôi trở thành dân thường lần nữa. Tôi biết tôi muốn thử diễn xuất lần nữa, bởi vì - đây là ý kiến cá nhân tôi - Tôi nghĩ vấn đề của dân thường thì quá nhỏ so với quân đội. ý tôi là bạn có thể than phiền gì nữa chứ? "Trời nóng quá. Ai đó nên bật điều hòa lên đi chứ." "Xếp hàng mua cafe thật quá lâu." Tôi từng là thủy quân. Tôi biết cách tồn tại Tôi sẽ đến NY để trở thành diễn vên Nếu không suôn sẻ, Tôi sẽ sống ở công viên và ăn rác qua ngày sau tiệm Panera Bread Tôi lại thử giọng cho Julliard và lần này tôi may mắn được vào Nhưng tôi bị bất ngờ bởi sự phức tạp khi chuyển đổi từ quân đội qua đời thường Và tôi khá là khỏe mạnh; Tôi không nghĩ mình thích ứng được với thay đổi với tổn thương thể chất và tinh thần Nhưng dù sao, điều đó vẫn rất khó. Một phần vì tôi học trường diễn xuất -- tôi không thể biện minh cho việc tới lớp ngữ âm và ngôn luận, ném quả bóng năng lượng tưởng tượng về phía cuối lớp, tập diễn để tìm lại chính mình -- (Tiếng cười) khi bạn bè đang phục vụ quân đội ở nước ngoài không có tôi những cũng có thể vì tôi không biết làm sao để áp dụng những điều tôi học trong quân ngũ vào cuộc sống. Ý tôi là về cả mặt thực tế lẫn tình cảm. Thực tế, tôi phải có việc làm. Và tôi là một lính thủy đánh bộ. quen với việc bắn súng tự động và súng cối Không có nhiều chỗ trên thế giới để áp dụng những kĩ năng này vào. Về mặt tinh thần, tôi vật lộn tìm ý nghĩa cuộc sống. Trong quân đội, mọi thứ đều có ý nghĩa. Mọi việc bạn làm hoặc ngập trong truyền thống hoặc có ý nghĩa thiết thực Bạn không thể hút thuốc vì bạn không muốn làm lộ vị trí của mình. Bạn không chạm vào mặt vì bạn phải duy trì một mức độ sức khỏe và vệ sinh cá nhân. Nhìn thẳng khi "Colors" vang lên, thể hiện sự tôn trọng với người đi trước. Đi thế này, nói thế này cũng vì như vậy. Đồng phục của bạn được giữ đến từng cm. Bạn tuân thủ những quy tắc đó ra sao thể hiện bạn là loại Lính thủy nào Thứ hạng của bạn cho thấy thành tích và sự tôn trọng bạn dành được. Đời thường thì không có thứ hạng. Ở đây bạn chỉ là một thân thể, tôi thấy phải liên tục chứng minh bản thân lần nữa. Và sự tôn trọng người ta dành cho tôi khi còn mặc quân phục không tồn tại khi tôi không mặc nó Tôi không cảm nhận được ... một ý thức cộng đồng nào, trong khi ở quân đội, tôi cảm nhận được dạng ý thức này. Có bao nhiêu lần trong cuộc đời bạn rơi vào cảnh cận kề cái chết cùng với bạn mình và họ liên tục chứng minh rằng họ sẽ không bỏ rơi bạn. Trong khi đó, tại trường học diễn xuất... (Tiếng cười) Lần đầu tiên, tôi thật sự, nhận ra là các nhà viết kịch nhân vật và vở kịch không liên quan gì tới quân đội, nhưng lại mô tả được kinh nghiệm quân ngũ của tôi bằng một cách mà trước đây tôi không thể diễn tả được. Và tôi cảm thấy bản thân trở nên bớt hung hăng vì lần đầu tiên tôi có khả năng diễn đạt cảm xúc bằng ngôn từ và nhận ra nó giá trị như thế nào. Và khi tôi nhớ lại thời gian mình ở quân ngũ, tôi không nghĩ ngay về các cuộc diễn tập, về sự kỉ luật hay sự đau đớn; mà là những khoảnh khắc đầy tình người, những xúc cảm tuyệt vời: bạn bè nghỉ không phép vì họ nhớ gia đình, bạn bè ly dị, cùng nhau buồn đau, cùng nhau chúc mừng, tất cả đều trong bối cảnh của quân đội. Tôi thấy bạn bè vật lộn trong những hoàn cảnh đó và tôi thấy những lo âu hiện lên trong họ và tôi, không thể diễn tả cảm giác của chúng tôi về điều đó. Quân đội và sân khấu thật ra rất giống nhau. Bạn thấy một nhóm người cố gắng hoàn thành một nhiệm vụ lớn lao hơn bản thân họ; không phải vì bạn. Bạn có một vai trò, bạn phải biết vai trò của mình trong đội. Mỗi đội đều có một thủ lĩnh hay đạo diễn; đôi khi họ rất thông mình, đôi khi thì không. Bạn buộc phải trở nên thân thiết với người xa lạ trong một thời gian ngắn; kỉ luật cá nhân, tự chăm sóc bản thân mình Tôi nghĩ, tuyệt làm sao khi tạo ra một không gian kết hợp hai thế giới tưởng chừng khác nhau này, mang tới sự hứng thú cho một nhóm người mà, nếu nhắc tới nghề của họ, có thể suy nghĩ nhiều hơn về một vấn đề hơn là những sự kiện phải-vui mà tôi nhớ bị bắt tham dự hồi ở quân ngũ (Tiếng cười) những sự kiện đều có ý tốt nhưng hơi phản cảm, như "Một buổi hẹn hò với hoạt náo viên San Diego Chargers bạn trả lời một câu hỏi về văn hóa pop, và nếu trả lời đúng bạn có một buổi hẹn là một buổi đi dạo có hộ tống ở boong diễn hành với một hoạt náo viên đã có chồng và đang có bầu -- (Tiếng cười) Tôi không có ý gì cả, tôi thích hoạt náo viên. Vấn đề là, sẽ thật tuyệt nếu sân khấu được trình bày qua các nhân vật dễ liên tưởng mà không tỏ ra coi thường. Nên chúng tôi lập nhóm phi lợi nhuận Nghệ thuật trong Quân đội trong nỗ lực của chúng tôi, cố gắng kết nối hai cộng đồng tưởng chừng khác biệt này. Chúng tôi chọn vở kịch hay đoạn thoại từ kịch Mỹ đương đại đa dạng trong độ tuổi và sắc tộc như chính khán giả trong quân ngũ, lấy một nhóm diễn viên kịch tài năng, trang bị cho họ những lời thoại ý nghĩa giữ giá trị sản xuất thấp nhất có thể -- không màn, không trang phục, không ánh sáng, chỉ lời thoại -- nhấn mạnh tất cả vào ngôn ngữ và chứng minh sân khấu có thể được dàn dựng ở bất cứ đâu. Nó thực sự có sức mạnh, khi bước vào căn phòng toàn người lạ và tự nhắc bản thân về tình người trong ta và khả năng thể hiện bản thân cũng có giá trị như khẩu súng trên vai vậy. Và với một tổ chức như quân đội, tự hào vì có từ viết tắt cho từ viết tắt, bạn có thể hoàn toàn bối rối nếu phải diễn tả một trải nghiệm của mình. Và tôi nghĩ không tập thể nào tốt hơn nên được trang bị khả năng diễn tả cảm xúc như tập thể đang bảo vệ tổ quốc này. Chúng tôi đi khắp nước Mỹ và thế giới từ Walter Reed ở Bethesda, Maryland, tới trại Pendleton, tới trại Arifjan ở Kuwait, tới USAG Bavaria, quay lại Broadway ở New York nhiều lần. Và với những nghệ sỹ chúng tôi mang theo, đó là cửa sổ nhìn ra nền văn hóa mà họ không cách nào tiếp cận được. Và với quân đội cũng y như vậy. Và trong sáu năm vừa qua, Tôi luôn nhớ rằng diễn xuất là rất nhiều thứ. Là một nghề, là hành động chính trị là kinh doanh, là -- bất cứ tính từ nào bạn thấy thích hợp nhất Nhưng nó cũng là một nghĩa vụ. Tôi đã không hoàn thành được, vì thế nên mỗi khi được phục vụ ngành dịch vụ tối cao này, là quân đội, đối với tôi, một lần nữa -- không có gì tuyệt hơn điều này cả. Xin cảm ơn. (Vỗ tay) Chúng tôi sẽ diễn một cảnh của Marco Ramirez, mang tên "Ta không phải Người Dơi." Một diễn viên xuất chúng và là bạn tốt của tôi, Jesse Perez, sẽ đọc lời thoại, và Matt Johnson, tôi mới gặp cách đây vài giờ. Họ sẽ diễn cùng nhau lần đầu tiên, và ta sẽ coi nó đi tới đâu Jesse Perez và Matt Johnson. (Vỗ tay) JP: Giờ là giữa đêm bầu trời đỏ rực một màu phóng xạ. Và nếu nheo mắt, bạn có thể thấy mặt trăng qua lớp khói thuốc và khí thải máy bay bao trùm toàn thành phố, như cái mùng ngăn lối đi của các thiên thần (Tiếng trống) Và nếu bạn nhìn đủ cao, bạn sẽ thấy tôi đang đứng trên rìa của tòa nhà 87 tầng. Và trên đó, nơi của các tượng đá và những tháp đồng hồ đã hỏng chúng nằm yên và đã chết cả trăm năm nay rồi, trên đó có tôi. (Tiếng trống) Và tôi là Người Dơi chính hiệu. (Tiếng trống) Tôi có xe Dơi và boomerang Dơi và hang dơi thật xịn, thật đấy. Chỉ cần là nơi để chổi căn phòng phía sau hay lối thoát hiểm , và quần jeans cũ Danny cho tôi sẽ biến mất. Và áo phông có cổ màu navy của tôi, cái áo tôi mặc khá đẹp nhưng bị lủng ở gần mông khi bị vướng vào hàng rào kẽm gai sau nhà Arturo nhưng không vấn đề gì vì tôi cho áo trong quần rồi và mọi thứ quá ổn thôi. Cái áo xanh đó -- cũng biến mất luôn! Và tôi như là, là ... biến đổi hoàn toàn. (Tiếng trống) Không ai rút dây lưng và quất người Dơi vì nói hỗn cả. (Tiếng trống) Hay vì không nói hỗn. Và không ai gọi Người Dơi là đần hay ngu hay gầy còm nhom cả. Và không ai đuổi việc em trai người Dơi ở Công ty Taxi Phía Đông khi họ cắt giảm chi phí cả. Bởi họ không có gì ngoài sự tôn trọng. Và không phải tôn trọng vì sợ, mà là tôn trọng thực sự ấy. (Tiếng cười) Bởi không ai sợ bạn cả. Người Dơi không làm hại ai cả. (Tiếng trống) Không bao giờ. (Nhịp trống đôi) Bởi người Dơi chỉ muốn cứu giúp mọi người thôi và trả hóa đơn giúp bà ngoại và ra đi trong hạnh phúc Và cuối cùng trở nên siêu nổi tiếng. (Tiếng cười) Oh-- và giết Joker nữa. (Trống rền) Đêm nay, như mọi đêm, tôi một mình. Và tôi trông xem rồi tôi chờ đợi như một con đại bàng hoặc như là -- không, như đại bàng ấy. (Tiếng cười) Áo choàng tôi phấp phới trong gió vì nó dài quá dài và đôi tai nhọn vểnh lên, và mặt nạ che nửa mặt tôi nữa, và tôi có đồ chống đạn trên ngực để không ai làm đau tôi được. Và không ai -- không ai! -- ngăn cản người Dơi ... thực thi công lý cả. (Trống) (Tiếng cười) Từ chỗ tôi đứng, tôi có thể nghe được tất cả. (Im lặng) Đâu đó trong thành phố, một cụ già đang nhặt những hộp xốp trong thùng rác lên và cho một miếng gà sốt mè ai đó nhổ ra vào miệng của mình. Và đâu có một bác sĩ có quả đầu dở tệ mặc áo choàng màu đen cố tìm cách chữa một căn bệnh mà sẽ khiến chúng ta tuyệt chủng vào một ngày nào đó. Và đâu đó một người đàn ông, chú mặc đồ lao công, loạng choạng về nhà khi say xỉn sau khi tiêu nửa tháng lương vào một chai bia hơn một lít giá cắt cổ và nửa còn lại vào 4 tiếng ở nhà một cô nàng nào đó mà đèn đường khu đó bị bắn bể hết rồi bởi những người thích làm việc trong bóng tối. Cách chú lao công nửa dãy nhà, một nhóm cô hồn không biết làm gì, ngoài đợi chú lao công với cái xích xe đạp rỉ sét nhìn mặt giống Louisville Sluggers, và nếu chúng thấy chú không có xu nào mà chắc chắn là vậy, chúng sẽ tẩn chú tới khi tay chúng đau, tới khi chú không còn răng ăn cháo nữa. Nhưng chúng quên mất còn tôi. Chúng chẳng quan tâm Kị sỹ bóng đêm, với một bụng đầy mì ống phô mai từ cửa hàng thực phẩm và xúc xích Vienna cắt nhỏ. (Tiếng cười) Bởi chúng thà tin rằng tôi không tồn tại. Từ tầng 87, tôi nghe một tên cô hồn nói, "Xì tiền ra đây!" -- nói nhanh vậy đó, "Đưa chỗ tiền chết tiệt đó đây!" Tôi thấy chú lao công lẩm bẩm trong cơn say và người trắng nhợt, và từ tầng thứ 87 tôi nghe tiếng dạ dày chú như muốn trào ngược ra Tôi nhào xuống, nhanh như cắt giống như là bóng đêm, như là, "Vút!" Và tôi ném phi tiêu Dơi vào một bóng đèn đường. (Tiếng chũm chọe) Và tụi nó ồ lên, "Trời, mẹ kiếp! Đứa nào vừa tắt đèn thế?" (Tiếng cười) "Cái gì thế kia?" "Cái gì chứ?" "Có giỏi thì ra đây lão kia!" "Nghe thấy gì không?" "Nghe gì? Làm gì có gì. Không có mà -- chẳng có con dơi nào đâu!" Nhưng rồi ... một thằng cô hồn ăn ngay một cú vào đầu -- bụp! Thằng thứ hai đấm bừa vào cái áo choàng đen trước mặt nó, nhưng trước khi nó kịp đấm trúng, tôi nắm lấy nắp thùng rác và -- trúng giữa ngay bụng nó! Thằng đầu tiên quay lại nhảy lên và đá, nhưng tôi cũng biết judo karate nữa, nên tôi -- (Tiếng trống) Hai lần! (Tiếng trống) (Tiếng cười) (Tiếng trống) Nhưng trước khi tôi kịp làm gì, tất cả đều nghe tiếng "click-click." Và đột nhiên mọi thứ chìm vào yên lặng. Thằng cô hồn còn lại đang đứng trong tay nó khẩu súng đang chĩa thẳng lên, như đang nắm giữ con tin của Chúa như đang đe dọa bắn thủng mặt trăng một lỗ. Đứa cô hồn bị đánh vào đầu, đứa mà cố đá tôi, và đứa còn lại ăn một cú vào bụng đó, đều lẩn tránh dạt ra khỏi bóng người trước mặt chúng. Và kẻ đang say, chú lao công ấy, đã lủi vào một góc, và cầu khấn Thánh Anthony vì chú ta chỉ nhớ có ông ấy mà thôi. (Nhịp trống đôi) Và còn tôi: đôi mắt trắng lóe lên, áo choàng nhẹ bay trong gió. (Nhịp điệu) Lồng ngực đã chống đạn thở gấp, tim tôi đập như đang đánh mã Morse: "Gây sự với tao một lần thôi mau lên nào thử đi." Và thằng cô hồn đang đứng đó, thằng đang cầm súng -- nó cười. Và nó hạ thấp tay xuống. Chĩa súng vào tôi và tha cho mặt trăng. Nó nhắm ngay giữa đôi tai nhọn của tôi, như mục tiêu và nó là lính đặc nhiệm. Và chú lao công thì vẫn cầu nguyện Thánh Anthony, nhưng không được đáp lại. Và chỉ trong một giây, dường như ... tôi có thể thua. Không đời nào! (Tiếng trống) Pằng! Pằng! Ka ka! "Đừng giết tôi!" Gãy! Trật cổ tay! Cổ! Chém! Da gặp acid: "Ahhhhhhh!" Tên cô hồn nằm sõng soài còn tôi đứng trên nó và tay tôi giờ đang cầm súng tôi ghét súng, ghét phải cầm súng vì tôi là người Dơi. Và, dấu hoa thị: Người Dơi không thích súng bởi ba mẹ anh bị giết bởi súng đã lâu rồi. Nhưng chỉ trong tích tắc, đôi mắt tôi sáng lên, và tôi đang cầm thứ này tôi có thể nói với thằng cô hồn bằng một ngôn ngữ hắn hiểu. Click-click! (Nhịp điệu) Và tên cô hồn này sẽ bốc hơi ngay biến về nơi khỉ ho cò gáy chết tiệt nào mà từ đó chúng bò ra. Giờ chỉ còn tôi và chú lao công. Tôi nâng chú ấy dậy, lau khô mồ hôi và nước hoa rẻ tiền khỏi trán chú. Chú ta van xin tôi đừng đánh và tôi nắm cổ áo chú thật chặt, kéo sát mặt chú ấy gần lại chú cao hơn nhưng áo choàng đã giúp tôi, nên chú lắng nghe khi tôi nhìn thẳng vào mắt chú. Và tôi nói hai từ: "Về đi." Và chú ấy đi về, cứ vài ba mét lại ngoảnh lại. Tôi bay nhảy từ chỗ này qua chỗ kia trên con đường đó bởi tôi biết nơi chú sống. Tôi thấy chú run rẩy lấy chùm chìa khóa ra và mở cửa vào tòa nhà. Tôi quay trở lại giường trước khi chú kịp bước qua cửa chính. Tôi nghe chú vặn mở vòi nước tự rót cho mình một ly nước ấm. Để chiếc ly lại vào bồn rửa. Và tôi nghe tiếng bước chân. Bước chân chậm dần khi vào tới phòng của tôi Và chú mở cửa phòng chậm, cực kì chậm. Và chú bước vào, chú chưa làm vậy bao giờ. (Nhịp trống) Rồi chú nhìn xa xăm, da mặt chú có màu của vỉa hè trong nắng. Và tôi làm bộ mới thức dậy và tôi nói, "Có chuyện gì vậy Bố?" Chú lao công không nói gì với tôi. Nhưng tôi thấy, cánh tay chú mềm đi và chú quay đầu lại phía tôi. Để tôi nhìn thấy khuôn mặt chú, thấy đôi mắt chú. Nước chảy trên gò má chú, nhưng không phải mồ hôi. Và chú đứng đó thở đều, như nhớ lại đôi mắt lóe trắng của tôi, nhớ lại áo giáp chống đạn của tôi, và nhớ lại chú là bố tôi. Lâu thật lâu tôi không nói gì cả. Và chú quay đi, đặt tay lên núm cửa. Chú không nhìn về phía tôi, nhưng tôi nghe chú lẩm nhẩm hai từ: "Xin lỗi." Tôi nhoài người ra, mở cửa sổ một khe nhỏ xíu. Nếu bạn nhìn đủ cao, bạn sẽ thấy tôi. Và từ chỗ tôi đứng -- (Tiếng chũm chọe) Tôi có thể nghe thấy mọi thứ. (Vỗ tay) Xin cảm ơn. (Vỗ tay)