Mấy tháng vừa qua, tôi đi công tác suốt mấy tuần liền chỉ với độc một vali quần áo. Một ngày tôi được mời đến 1 sự kiện quan trọng và tôi muốn mặc thứ gì đó thật mới mẻ và đặc biệt. Tôi xem qua hành lí và chẳng tìm được gì phù hợp cho dịp này cả. May mắn là hôm đó tôi được tham gia hội thảo về công nghệ, và thế là tôi được tiếp cận máy in 3D. Tôi liền nhanh chóng thiết kế cái váy trên máy, và cho file vào máy in. Trong đêm đó, tôi in hết các mẩu ra và đến sáng hôm sau thì đem những mẩu ấy ráp lại ngay trong phòng khách sạn, và đó chính là chiếc váy mà tôi đang mặc ngay lúc này. (vỗ tay) Thật ra đó không phải lần đầu tôi in quần áo. Để thực hiện bộ sưu tập ở trường thiết kế, tôi quyết định thử in 3D ở nhà cho cả bộ sưu tập ấy. Vấn đề là tôi hoàn toàn không biết gì về nghệ thuật in 3D, và tôi chỉ có 9 tháng để học cách in hết năm mẫu này. Tôi luôn cảm thấy sáng tạo nhất mỗi khi làm việc tại nhà. Tôi thích thử nghiệm chất liệu mới, và tôi luôn cố gắng phát triển kĩ thuật mới để làm ra những loại vải độc đáo cho những dự án thời trang của mình. Tôi thích tìm đến các nhà máy cũ và cửa hàng độc đáo để tìm những chất bột lạ và vật liệu độc còn sót lại, và đem về nhà thử nghiệm. Chắc bạn cũng đoán được, các bạn chung nhà chẳng thích chút nào. (tiếng cười) Nên tôi quyết định chuyển sang dùng máy móc cỡ lớn, không để vừa trong phòng khách luôn. Tôi mê việc thiết kế chung và cả cho cá nhân với đủ loại công nghệ thời trang, như máy đan và công nghệ cắt laser và in lụa. Kì nghỉ hè nọ, tôi đến New York thực tập trong một xưởng thiết kế ở Phố Tàu. Chúng tôi làm 2 cái đầm lớn in bằng công nghệ 3D. Rất tuyệt vời -- như bạn có thể thấy ngay đây. Nhưng tôi còn gặp vài vấn đề. Vì được làm bằng nhựa cứng nên mấy cái đầm này rất dễ gãy. Người mẫu không thể ngồi xuống, thậm chí phần nhựa dưới cánh tay họ còn bị cào. Với công nghệ in 3D, các nhà thiết kế hoàn toàn tự do tạo ra những mẫu áo hoàn toàn nhìn như ý họ muốn, chỉ có điều, họ phải phụ thuộc vào máy in công nghiệp cồng kềnh và tốn kém được đặt trong phòng thí nghiệm cách rất xa studio. Cũng trong năm đó, một người bạn tặng tôi một chiếc vòng cổ được in 3D, in bằng máy in tại nhà. Tôi biết những máy in này thì rẻ hơn nhiều và dễ sử dụng hơn nhiều so với máy móc nơi tôi thực tập. Nên tôi nhìn chiếc vòng cổ, và suy nghĩ, "Nếu mình có thể in vòng cổ tại nhà, thì tại sao lại không thể in quần áo tại nhà chứ?" Tôi thật sự thích việc không phải đi chợ mua sắm để mua những chất liệu do người bán lựa chọn -- Tôi chỉ cần thiết kế và in ngay tại nhà. Tôi tìm được một không gian sáng chế, ở đó tôi được học mọi thứ có thể về kỹ thuật in 3D. Ngay lập tức, họ đưa tôi chìa khóa phòng thí nghiệm, để tôi có thể ngày ngày mày mò thí nghiệm đến tận đêm khuya. Thách thức lớn nhất là phải tìm được đúng sợi tơ nhỏ để in quần áo. Sợi tơ là gì? Chính là vật liệu để cho vào máy in. Và tôi lại mất khoảng một tháng mày mò thí nghiệm với PLA, một chất liệu cứng, thô và dễ gãy. Và tôi có một bước đột phá khi được biết đến Filaflex, một loại sợi tơ mới. Nó khá bền chắc, nhưng cũng rất mềm dẻo. Và đó là chất liệu cho tác phẩm đầu tay của tôi, một chiếc áo khoác đỏ có chữ "Liberté" -- tiếng Pháp là "tự do" được in chìm vào áo. Tôi chọn từ này vì cảm thấy mình rất mạnh mẽ và tự do khi có thể tự thiết kế trang phục tại nhà và tự làm công đoạn in luôn. Bạn còn có thể dễ dàng tải chiếc áo khoác này về và thay chữ trên áo thành một từ khác. Chẳng hạn như tên bạn hay tên người yêu của bạn. (tiếng cười) Vì khuôn máy in nhỏ, nên tôi phải in thành nhiều mảnh, rồi ghép lại, giống trò chơi xếp hình. Tôi cũng muốn giải quyết một thách thức khác. Tôi muốn in bằng vải dệt để có thể dùng như những chất liệu bình thường. Tôi tìm được một phần mềm mã nguồn mở từ một kiến trúc sư thiết kế được 1 mẫu tôi thích. Nhờ phần mềm này, tôi có thể in được một loại vải rất đẹp để dùng như vải bình thường. Nó còn hơi giống vải ren nữa cơ. Từ phần mềm này, tôi chỉnh sửa và thay đổi thêm -- tạo ra nhiều mẫu khác nhau. Tôi vẫn còn phải in thêm 1.500 giờ nữa để hoàn tất bộ sưu tập. Nên tôi mua thêm 6 chiếc máy in để ở nhà, và cho in liên tục 24/24. Thực sự thì quá trình in rất lâu, nhưng hãy nhớ lại xem, cách đây 20 năm Internet chạy chậm hơn bây giờ như thế nào nên công nghệ in 3D cũng sẽ tăng tốc rồi chẳng mấy chốc bạn cũng có thể in được áo thun tại nhà chỉ mất vài tiếng, hay có khi vài phút thôi. Các bạn có muốn xem thử nó trông thế nào không? Khán giả: Có! (Vỗ tay) Danit Peleg: Rebecca đang mặc một trong số 5 chiếc đầm do tôi thiết kế. Hầu như mọi thứ cô ấy đang mặc ở đây, tôi đều in tại nhà. Cả giày của cô ấy nữa đấy. Khán giả: Ồ! Khán giả: Tuyệt thật! (vỗ tay) Danit Peleg: Cảm ơn Rebecca nhé. (Nói với khán giả) Cảm ơn các bạn. Tôi nghĩ các chất liệu này cũng sẽ phát triển và khi nhìn và sờ vào sẽ giống như vải vóc hiện giờ, như là coton hoặc lụa. Hãy hình dung quần áo cắt may cho bạn rất vừa vặn với các số đo của bạn. Âm nhạc ngày xưa cũng ở dạng vật chất. Bạn phải đến tiệm đĩa để mua về, nhưng nay bạn chỉ cần tải nhạc về -- nhạc số -- trực tiếp vào điện thoại. Thời trang cũng ở dạng vật chất. Và tôi tự hỏi thế giới sẽ thế nào khi quần áo cũng được số hóa, như chiếc váy này. Cảm ơn các bạn rất nhiều. (Vỗ tay) [Cảm ơn] (Vỗ tay)