1 00:00:01,436 --> 00:00:04,643 Một buổi sáng tháng Mười nóng nực, 2 00:00:04,667 --> 00:00:07,377 Tôi xuống chuyến tàu đi xuyên đêm 3 00:00:07,401 --> 00:00:08,559 ở Mandalay, 4 00:00:08,583 --> 00:00:11,701 cố đô hoàng gia của Burma, 5 00:00:11,725 --> 00:00:13,142 bây giờ là Myanmar. 6 00:00:13,660 --> 00:00:17,858 Trên phố tôi bắt gặp một nhóm đàn ông với dáng vẻ thô kệch 7 00:00:17,882 --> 00:00:21,775 đang đứng bên cạnh những chiếc xe kéo của mình. 8 00:00:21,799 --> 00:00:23,169 Một người đi về phía tôi 9 00:00:23,193 --> 00:00:25,375 và mời chào đưa tôi đi tham quan xung quanh. 10 00:00:26,615 --> 00:00:29,279 Mức giá mà anh ta đưa ra thật bất ngờ. 11 00:00:29,832 --> 00:00:33,820 Nó còn rẻ hơn một thanh sô-cô-la tôi mua ở nhà. 12 00:00:33,844 --> 00:00:36,985 Thế là tôi leo lên xe kéo của anh ta, 13 00:00:37,009 --> 00:00:42,880 và anh ta bắt đầu chậm rãi đưa tôi qua các cung điện và những ngôi chùa. 14 00:00:43,972 --> 00:00:49,271 Lúc đi anh ta kể tôi nghe chuyện anh ta từ quê lên thành phố. 15 00:00:49,295 --> 00:00:51,674 Anh có một tấm bằng về toán học. 16 00:00:51,698 --> 00:00:54,025 Ước mơ của anh là trở thành một giáo viên. 17 00:00:54,445 --> 00:00:59,257 Nhưng cuộc sống quá khắc nghiệt dưới chế độ độc tài quân sự, 18 00:00:59,281 --> 00:01:03,401 và cho đến giờ, đây là cách duy nhất để anh kiếm sống. 19 00:01:04,796 --> 00:01:08,737 Anh ta nói với tôi, nhiều đêm phải ngủ lại trên chiếc xe kéo của mình 20 00:01:08,761 --> 00:01:13,147 để có thể kiếm được những vị khách đầu tiên xuống chuyến tàu đêm. 21 00:01:15,543 --> 00:01:19,392 Chẳng mấy chốc chúng tôi nhận ra, ở nhiều phương diện 22 00:01:19,416 --> 00:01:21,082 chúng tôi có rất nhiều điểm chung 23 00:01:21,106 --> 00:01:22,967 chúng tôi đều đang ở độ tuổi đôi mươi, 24 00:01:22,991 --> 00:01:26,203 đều say mê với văn hóa ngoại quốc, 25 00:01:26,734 --> 00:01:28,658 thế nên anh đã mời tôi về nhà mình 26 00:01:30,056 --> 00:01:33,863 Chúng tôi dần rời xa những con phố rộng, đông đúc, 27 00:01:33,887 --> 00:01:38,097 và bắt đầu đi vào những hẻm nhỏ, gồ ghề, vắng vẻ. 28 00:01:38,121 --> 00:01:40,469 Có rất nhiều căn lều mục nát xung quanh. 29 00:01:40,493 --> 00:01:43,335 Tôi thực sự mất đi cảm giác về nơi mình đang đi, 30 00:01:44,136 --> 00:01:47,818 và tôi nhận ra bất cứ chuyện gì đều có thể xảy ra với mình lúc này. 31 00:01:47,842 --> 00:01:50,284 Tôi có thể bị cướp giật hoặc đánh thuốc 32 00:01:50,308 --> 00:01:51,624 hoặc thứ gì đó tệ hại hơn. 33 00:01:51,648 --> 00:01:53,032 Không ai có thể biết được. 34 00:01:54,309 --> 00:01:58,006 Cuối cùng anh dừng lại và dẫn tôi vào trong một ngôi nhà tranh, 35 00:01:58,030 --> 00:02:01,354 nơi chỉ có duy nhất một phòng rất nhỏ. 36 00:02:02,228 --> 00:02:04,405 Và sau đó anh ta cúi xuống, 37 00:02:04,429 --> 00:02:06,371 với tay dưới gầm giường. 38 00:02:07,608 --> 00:02:09,786 Có gì đó khiến tôi đông cứng lại. 39 00:02:12,046 --> 00:02:14,746 Tôi chờ đợi xem anh ta sẽ lôi ra thứ gì. 40 00:02:15,361 --> 00:02:18,371 Và cuối cùng anh kéo ra một chiếc hộp. 41 00:02:19,295 --> 00:02:24,226 Trong nó là những bức thư anh ta từng nhận được 42 00:02:24,250 --> 00:02:26,291 từ những vị khách nước ngoài, 43 00:02:27,001 --> 00:02:29,103 và anh dán lên một vài bức thư 44 00:02:29,127 --> 00:02:32,518 những tấm hình đen trắng đã mờ 45 00:02:32,542 --> 00:02:34,746 của những người bạn nước ngoài mới của mình. 46 00:02:36,387 --> 00:02:40,014 Khi chúng tôi tạm biệt nhau tối hôm đó, 47 00:02:40,038 --> 00:02:42,625 Tôi nhận ra anh ta đã chỉ cho tôi thấy 48 00:02:42,649 --> 00:02:44,959 bí mật của việc du lịch, 49 00:02:44,983 --> 00:02:47,039 đó chính là dám mạo hiểm, 50 00:02:47,063 --> 00:02:49,755 đi vào sâu bên trong lẫn hướng ra ngoài 51 00:02:49,779 --> 00:02:52,294 những nơi mà bạn chưa từng đi, 52 00:02:52,990 --> 00:02:55,498 để thử làm những điều không chắc chắn, 53 00:02:55,928 --> 00:02:57,101 những thứ còn mơ hồ, 54 00:02:57,498 --> 00:02:58,780 thậm chí là nỗi sợ hãi. 55 00:03:00,298 --> 00:03:02,737 Ở nhà, sẽ rất dễ mắc sai lầm 56 00:03:02,761 --> 00:03:04,971 cho rằng chúng ta kiểm soát được mọi thứ. 57 00:03:05,810 --> 00:03:09,822 Ở thế giới bên ngoài, mỗi khoảnh khắc đều nhắc cho bạn rằng không phải như vậy, 58 00:03:10,309 --> 00:03:12,855 và bạn cũng không thể hiểu hết tất cả mọi điều. 59 00:03:14,235 --> 00:03:17,137 Mọi nơi, "Con người đều mong ước được ổn định" 60 00:03:17,161 --> 00:03:19,440 Ralph Waldo Emerson đã nhắc nhở chúng ta, 61 00:03:19,464 --> 00:03:22,140 "nhưng chỉ khi chúng ta bất ổn 62 00:03:22,164 --> 00:03:23,850 thì mới có hi vọng cho chúng ta." 63 00:03:24,891 --> 00:03:27,318 Tại buổi hội thảo này, chúng ta đủ may mắn 64 00:03:27,342 --> 00:03:30,795 để nghe những khám phá và những ý tưởng mới mẻ thú vị 65 00:03:30,819 --> 00:03:32,575 và, thực sự là, về tất cả các cách 66 00:03:32,599 --> 00:03:35,922 mà tri thức đang được mở rộng một cách đầy hứng thú về phía trước. 67 00:03:36,797 --> 00:03:40,026 Nhưng ở điểm nào đó, tri thức bị cạn kiệt. 68 00:03:40,802 --> 00:03:42,026 Và đó là thời điểm 69 00:03:42,050 --> 00:03:44,685 mà cuộc đời bạn thực sự được quyết định: 70 00:03:45,825 --> 00:03:47,507 khi nào bạn yêu; 71 00:03:48,093 --> 00:03:49,928 bạn mất đi một người bạn; 72 00:03:50,893 --> 00:03:52,465 ánh sáng vụt tắt. 73 00:03:53,000 --> 00:03:58,014 Và sau đó khi bạn lạc lối hay bất an hay phải tự lo cho mình, 74 00:03:58,038 --> 00:04:00,200 bạn tìm ra mình là ai. 75 00:04:02,224 --> 00:04:05,552 Tôi không tin vô tri là hạnh phúc. 76 00:04:06,193 --> 00:04:09,324 Khoa học rõ ràng đã làm cuộc sống của chúng ta 77 00:04:09,348 --> 00:04:11,816 tươi sáng hơn, kéo dài hơn và khỏe mạnh hơn. 78 00:04:12,825 --> 00:04:17,652 Và tôi mãi biết ơn những thầy cô đã chỉ cho tôi những quy luật vật lý 79 00:04:17,676 --> 00:04:21,189 và chỉ ra rằng ba nhân ba bằng chín. 80 00:04:21,678 --> 00:04:24,503 Tôi có thể đếm nó trên những ngón tay của mình 81 00:04:24,527 --> 00:04:26,869 bất kể ngày hay đêm. 82 00:04:28,802 --> 00:04:30,414 Nhưng khi một nhà toán học 83 00:04:30,438 --> 00:04:33,961 nói với tôi rằng âm ba nhân âm ba bằng chín, 84 00:04:33,985 --> 00:04:38,854 đó lại là một loại logic dường như rất đáng tin cậy. 85 00:04:40,674 --> 00:04:44,435 Mặt khác, sự đối lập của tri thức không phải luôn là sự vô tri. 86 00:04:44,948 --> 00:04:46,098 Nó có thể là sự kỳ diệu. 87 00:04:46,482 --> 00:04:47,632 Hay bí ẩn. 88 00:04:47,964 --> 00:04:49,147 Hay một khả năng. 89 00:04:49,894 --> 00:04:53,731 Và trong cuộc đời mình, tôi nhận ra những thứ mà tôi không biết 90 00:04:53,755 --> 00:04:56,434 đã nâng tôi lên và đẩy tôi về phía trước 91 00:04:56,458 --> 00:04:59,026 nhiều hơn những điều tôi biết chắc. 92 00:05:00,222 --> 00:05:02,021 Cũng là những điều tôi không biết 93 00:05:02,045 --> 00:05:05,439 đã mang tôi đến gần mọi người xung quanh tôi hơn. 94 00:05:06,549 --> 00:05:08,549 Đã tám tháng Mười Một những năm gần đây, 95 00:05:08,573 --> 00:05:13,001 tôi đi dọc nước Nhật với Dalai Lama. 96 00:05:14,001 --> 00:05:17,101 Và mỗi ngày ông đều nói với tôi một điều 97 00:05:17,125 --> 00:05:20,672 điều mà dường như cho con người ta cảm giác yên lòng và tự tin nhất 98 00:05:20,696 --> 00:05:22,754 là "Tôi không biết" 99 00:05:24,325 --> 00:05:26,202 "Điều gì sẽ xảy ra với Tây Tạng?" 100 00:05:27,226 --> 00:05:30,206 "Khi nào chúng ta có được một thế giới hòa bình?" 101 00:05:30,765 --> 00:05:32,826 "Cách tốt nhất để nuôi lớn trẻ nhỏ là gì?" 102 00:05:34,134 --> 00:05:37,205 "Thực sự" người đàn ông thông thái này nói 103 00:05:37,229 --> 00:05:38,466 "Tôi không biết" 104 00:05:40,117 --> 00:05:43,818 Nhà kinh tế học đạt giải Nobel hòa bình Daniel Kahneman 105 00:05:43,842 --> 00:05:48,345 đã dành hơn 60 năm cho đến nay để nghiên cứu về hành vi của con người, 106 00:05:48,369 --> 00:05:50,401 và kết luận của ông là 107 00:05:50,425 --> 00:05:55,039 chúng ta luôn tự tin về những gì mà chúng ta nghĩ là mình biết 108 00:05:55,063 --> 00:05:56,788 hơn là chúng ta nên. 109 00:05:56,812 --> 00:05:59,471 Như ông nói, chúng ta có 110 00:05:59,495 --> 00:06:03,699 "một khả năng vô hạn để lờ đi sự vô tri của chúng ta." 111 00:06:04,849 --> 00:06:09,936 Chúng ta biết đội của mình sẽ thắng cuối tuần này 112 00:06:09,960 --> 00:06:12,129 và chúng ta chỉ nhớ tri thức 113 00:06:12,153 --> 00:06:14,502 trong những dịp hiếm hoi khi chúng ta đúng 114 00:06:15,582 --> 00:06:18,425 Thường thì chúng ta ở trong bóng tối. 115 00:06:19,319 --> 00:06:22,794 và đó là nơi sự thân thuộc tồn tại. 116 00:06:24,580 --> 00:06:27,513 Bạn có biết người yêu bạn sẽ làm gì vào ngày mai không? 117 00:06:28,673 --> 00:06:29,946 Bạn có muốn biết không? 118 00:06:31,621 --> 00:06:34,434 Cha mẹ của tất cả chúng ta, như một vài người gọi họ 119 00:06:34,458 --> 00:06:35,617 là Adam và Eve 120 00:06:35,641 --> 00:06:39,799 có thể không bao giờ chết nếu họ vẫn đang ăn quả từ cây đời. 121 00:06:40,631 --> 00:06:42,829 nhưng giây phút họ bắt đầu gặm trái 122 00:06:42,853 --> 00:06:45,435 từ cây tri thức của điều thiện và điều ác, 123 00:06:45,459 --> 00:06:47,263 họ đã mất đi sự trong sáng của mình. 124 00:06:47,808 --> 00:06:50,833 Họ bắt đầu biết xấu hổ và phiền muộn, 125 00:06:50,857 --> 00:06:52,054 tự nhận thức về bản thân. 126 00:06:52,865 --> 00:06:55,233 Và họ biết rằng, có lẽ hơi muộn, 127 00:06:55,257 --> 00:06:57,997 rằng chắc chắn có những thứ mà chúng ta cần phải biết, 128 00:06:58,021 --> 00:07:01,968 nhưng có quá nhiều thứ tốt hơn không nên khám phá. 129 00:07:03,999 --> 00:07:05,924 Khi tôi là một đứa trẻ, 130 00:07:05,948 --> 00:07:09,266 đương nhiên là tôi biết mọi thứ. 131 00:07:09,290 --> 00:07:13,502 Tôi đã dành 20 năm trong các lớp học để thu thập dữ liệu, 132 00:07:13,526 --> 00:07:16,245 và tôi thực sự ở trong ngành kinh doanh thông tin, 133 00:07:16,269 --> 00:07:18,419 viết các bài báo cho tạp chí Time. 134 00:07:19,129 --> 00:07:24,305 Tôi thực hiện chuyến đi đầu tiên đến Nhật khoảng hai tuần rưỡi, 135 00:07:24,329 --> 00:07:27,609 và tôi trở lại với một bài luận 40 trang 136 00:07:27,633 --> 00:07:31,197 giải thích từng chi tiết mới nhất về những ngôi đền, 137 00:07:31,221 --> 00:07:33,903 thời trang, môn bóng chày, 138 00:07:34,490 --> 00:07:35,649 và cả linh hồn của Nhật. 139 00:07:37,276 --> 00:07:39,606 Nhưng dưới tất cả những điều đó, 140 00:07:39,630 --> 00:07:42,807 có những thứ mà tôi không thể hiểu 141 00:07:42,831 --> 00:07:47,325 điều mà đã lay động tôi vì nhiều lý do mà tôi vẫn không thể giải thích được, 142 00:07:48,087 --> 00:07:51,296 nên tôi đã quyết định đến sống ở Nhật. 143 00:07:52,450 --> 00:07:55,201 Cho đến giờ tôi đã ở đó khoảng 28 năm, 144 00:07:55,225 --> 00:07:57,625 Tôi thực sự không thể kể cho bạn quá nhiều 145 00:07:57,649 --> 00:07:59,313 về ngôi nhà đã tiếp nhận tôi. 146 00:08:00,222 --> 00:08:01,569 Một ngôi nhà tuyệt vời, 147 00:08:01,593 --> 00:08:04,473 vì mỗi ngày tôi lại khám phá ra điều gì đó mới lạ, 148 00:08:04,497 --> 00:08:05,988 và trong quá trình này, 149 00:08:06,012 --> 00:08:09,906 nhìn quanh từng góc nhỏ và thấy hàng trăm nghìn thứ 150 00:08:09,930 --> 00:08:11,231 Tôi sẽ không bao giờ biết. 151 00:08:12,964 --> 00:08:15,430 Tri thức là một món quà vô giá. 152 00:08:16,452 --> 00:08:21,007 Nhưng ảo tưởng về tri thức có thể nguy hiểm hơn cả sự vô tri. 153 00:08:21,895 --> 00:08:24,528 Nghĩ rằng bạn biết về người yêu của bạn 154 00:08:25,115 --> 00:08:26,272 hay kẻ thù của bạn 155 00:08:26,621 --> 00:08:28,076 có thể giả dối 156 00:08:28,100 --> 00:08:30,548 hơn việc thừa nhận bạn sẽ không bao giờ biết về họ. 157 00:08:31,937 --> 00:08:36,409 Mỗi sáng ở Nhật, khi mặt trời tràn ngập căn hộ nhỏ bé của chúng tôi, 158 00:08:36,433 --> 00:08:40,791 Tôi cố gắng hết sức không xem dự báo thời tiết, 159 00:08:40,815 --> 00:08:42,453 ví nếu tôi xem, 160 00:08:42,477 --> 00:08:45,740 tâm trí tôi sẽ trở nên u ám, xao nhãng, 161 00:08:45,764 --> 00:08:48,278 thậm chí khi mà ngày đó rất tươi sáng. 162 00:08:50,160 --> 00:08:54,353 Tôi đã là một người cầm bút toàn thời gian khoảng 34 năm. 163 00:08:54,816 --> 00:08:57,696 Và có một thứ mà tôi học được 164 00:08:57,720 --> 00:09:01,256 là sự chuyển đổi sẽ đến khi tôi không còn làm chủ mọi thứ, 165 00:09:01,280 --> 00:09:03,457 khi tôi không biết điều gì sẽ đến, 166 00:09:03,481 --> 00:09:08,008 khi tôi không thể cho rằng tôi vĩ đại hơn mọi thứ xung quanh mình. 167 00:09:09,191 --> 00:09:11,097 Và điều tương tự cũng đúng với tình yêu 168 00:09:11,643 --> 00:09:13,919 hay trong những thời điểm khủng hoảng. 169 00:09:14,929 --> 00:09:18,371 Đột nhiên, chúng ta quay trở lại chiếc xe kéo đó 170 00:09:18,395 --> 00:09:22,430 và chúng ta đi trên những con phố đầy ánh sáng và rộng lớn; 171 00:09:22,454 --> 00:09:26,118 chúng ta được nhắc về quy luật đầu tiên của du lịch 172 00:09:26,142 --> 00:09:27,868 và vì thế, quy luật của cuộc đời 173 00:09:29,090 --> 00:09:33,829 là bạn chỉ mạnh khi bạn sãn sàng đầu hàng 174 00:09:35,512 --> 00:09:37,521 Có lẽ, cho đến cuối cùng 175 00:09:37,545 --> 00:09:38,739 trở thành một con người 176 00:09:39,262 --> 00:09:41,015 quan trọng hơn nhiều 177 00:09:41,039 --> 00:09:43,694 việc trở thành người biết mọi thứ. 178 00:09:44,763 --> 00:09:45,949 Xin cảm ơn. 179 00:09:45,973 --> 00:09:52,596 (Vỗ tay)