Tôi nghĩ mọi người đều có 3 vùng này: vùng an toàn, vùng học tập và vùng sợ hãi. Và tôi nghĩ khoảnh khắc quyết đinh nhất và bài học lớn lao nhất đến khi chúng ta chấp nhận rủi ro để chuyển từ an toàn thành học tập và có thể, đến được bờ của sự hoang mang. Bây giờ, tôi đứng trên sân khấu vì tôi đã không đi học sau đại học. Thay vào đó, khoảng 5 năm trước, sau khi làm việc với học sinh trường cấp 2 và trường cấp 3 khi tôi tò mò về điểm giao nhau của kinh doanh có lợi nhuận và có mục đính tôi đã gần như đi đến 1 trường sau đại học truyền thống lấy bằng thạc sĩ kinh doanh nhưng chi phí quá cao và phong cách cũng không hợp với tôi. Vậy nên, tôi quyết định cố gắng thiết kế chương trình giáo dục của riêng tôi bằng cách làm 12 dự án trong vòng 12 tháng trên khắp thế giới. Tôi lấy nguồn những dự án bằng cách nói chuyện với các công ty thiết kế, kinh doanh và thay đổi xã hội, và tôi đã phải cố gắng tìm một dự án tôi có thể hoàn thành trong suốt tiến trình một tháng. Tôi gây quỹ cho một năm bằng cách tạo một thư thông báo bạn bè và gia đình tôi có thể quyên góp 10 đô la 1 tháng, và tôi chia sẻ cái tôi học được cho họ mỗi tháng. Bây giờ, khi tôi đang du lịch để hoàn thành ý tưởng này, tôi đã gặp được tất cả những con người tuyệt vời bắt đầu nói chuyện với tôi về những ý tưởng mà họ đã phải tìm hiểu theo nhiều cách khác nhau hoặc thay đổi, tự bản thân chộp lấy cơ hội. Vì vậy, tôi đã mời những người này để gửi đi những câu chuyện về sự cơ hội và rủi ro họ đã đang có để học, trưởng thành, và thay đổi trong cộng đồng họ. Tôi đã hứa rằng nếu cuối năm tôi có đủ câu chuyện chúng ta sẽ gom chúng lại và viết một cuốn sách. Và đúng cuối năm, tôi đã viết ra một cuốn sách. tên Dự Án Năm Cơ Hội với những câu chuyện đó và cái này trở thành luận án của tôi. Tôi cũng đã cần một nơi để tốt nghiệp, cách nào đấy để kết thúc năm. Và có một hội nghị TED ở Chicago. Tôi đội mũ và khoác áo tốt nghiệp và đó là lễ tốt nghiệp của tôi. Năm 2013, khi sự kiện này kết thúc, tôi đã khởi đầu một ngôi trường nợi mọi người có thể đến và thiết kế giáo dục riêng của họ thông qua những kinh nghiệm trong chuyên ngành của họ. Chúng tôi gọi nó là Học Viện Trải Nghiệm Tôi thậm chí còn được gặp Oprah. (Cười) Giờ đây, nó khá là truyền thống: tôi cố gắng giải thích loại ý tưởng táo bạo nào đó cho một người thành công và quyền lực và thật sự không hoàn toàn quan tâm đến những gì tôi nói. Đây là một bức ảnh đẹp của năm đó. (Cười) Bây giờ, đó là một trong những năm biến đổi nhất trong cuộc đời tôi. Tôi đã tìm hiểu về ngành công nghiệp, những điều mà tôi quan tâm đến và về bản thân tôi. Học Viện Trải Nghiệm là công việc cả đời của tôi chào đón tất cả các độ tuổi tạo ra chương trình học riêng của họ thông qua kinh nghiệm và truyền đạt kinh nghiệm. Nhưng tôi nghĩ những hình ảnh đó, chúng đều rất đẹp, chúng cho thấy năng lượng và sự háo hức. Tôi nghĩ rằng chúng chỉ nói lên một phần của câu chuyện. Những hình ảnh như này đưa ra một bức ảnh khác, khi tôi ở Quận Cam, cố tìm một nơi để ở, không chắc mình sẽ ở đâu, và tìm một cái ghế dài trong gara của bạn của bạn tôi. và ngủ ở đó trong một khoảng thời gian. Cái mà bạn không thấy là số lượng kiến trên cái ghế đấy; (Cười) hay tiếng xe mô tô nổ mỗi buổi sáng lúc 6 rưỡi. và thêm cái chuông báo thức của tôi; hay giảm thiểu hầu hết đồ vật của tôi, vứt chúng, bán chúng đi, nên tôi đã có thể chi trả năm đó và sống nhẹ nhàng và không mang gì hơn là vài cái túi khi di chuyển; cho tới cuối năm tôi nhận ra rằng viết 1 cuốn sách, chuẩn bị cho buổi nói chuyện ở TED và cố để khởi đầu một ngôi trường thật sự rất dồn dập và mệt mỏi. Giờ đây, từ năm cơ hội, tôi đã và đang trải qua những rủi ro chúng đem đến để chuyển từ an toàn sang học hỏi, và ảnh hưởng thay đổi nó mang đến cho cuộc sống và công việc cá nhân. Cái tôi chưa bao giờ mong tìm được là vai trò của sợ hãi trong việc học hỏi. Đó là khoảng trống nơi bạn đến đối mặt với nỗi sợ hãi của bạn. Và không chỉ những nổi sợ mà bạn cảm nhận được , những thứ mà thậm chí không tồn tại Đó là một phần của học tập rất cần thiết nhưng cũng hiếm khi được bàn đến. Bây giờ, trong một lúc, hãy trở lại với những vùng đó. Có một nhà tâm lý học uy thế tên là Lev Vygotsky. Ông ấy nói về vùng của sự phát triền gần. Vùng an toàn không cần phải về những nguồn tài nguyên bạn có. Nó có thể về khả năng của bạn, không bị thử thách. Bạn biết cái bạn biết mà, và bạn ở ngay giữa của cái bạn biết và làm như thể không có một thử thách nào. Trong vùng học tập, có một thử thách, nhưng bạn không có mọi thứ bạn cần để đối mặt với thử thách đó. Bạn có thể có những mảnh ghép của nó nhưng bạn cần những người khác để giúp bạn ghép chúng lại với nhau và nếu bạn có giúp đỡ đó bạn sẽ thành công nếu bạn không được giúp đỡ, bạn sẽ trượt qua ngay vùng hoang mang. và vùng hoang mang là nơi bạn thấy cô đơn, mệt mỏi, và sợ hãi. Bạn mất tự tin. Bạn không thể học ở đây. Bạn không thực hiện tốt. Đây là giây phút tuyệt vọng. và cách duy nhất để quay ra từ hoang mang là nhận giúp đỡ để vào vùng học hỏi, nhưng thường, chúng ta chỉ muốn đóng lại và đi lùi về lại vùng an toàn. Bây giờ, học hỏi là nơi khoảnh khắc thay đổi nhất của chúng ta xảy ra: khi chúng ta gặp ai đó giúp ích một cách khó tin hoặc khi bạn vượt qua một thử thách. Nếu tôi được hỏi bạn khi nào bạn học hỏi được bài học quý giá nhất bạn sẽ nói về một thử thách, bạn sẽ nói về một người giúp bạn vượt qua nó. Nhưng an toàn không phải là một điều xấu. Thật ra, mục đích của học hỏi là mở rộng vùng an toàn, đây là nơi bạn tự tin hơn, thoải mái hơn khi chúng ta sống bất kể cái gì nó đem đến cho chúng ta và không đưa chúng ta đến vùng hoang mang. Nên, nếu đó là mục đích của học hỏi nếu cái chúng ta đang cố làm là làm sao chúng ta có thể là người tự tin hơn Bất kể cuộc sống ném vào ta cái gì Chúng ta mở rộng vùng an toàn như thế nào? Chúng ta đẩy lùi vùng hoang mang thế nào? Bây giờ, nghịch lý lớn là cách duy nhất để mở rộng vùng an toàn là rời bỏ nó. Nên đó là cái chúng ta phải tính toán tạo ra cơ hội làm chúng ta chuyển từ an toàn đến học hỏi và khi nào những cơ hội đó cần cho cuộc sống của chúng ta. Chúng ta tạo ra nơi cho chúng trong hệ thống giáo dục và nơi làm việc thế nào? Tôi có 3 linh cảm. Nó bắt đầu với khám phá. Bây giờ, khám phá chỉ là vấn đề của việc đặt câu hỏi: câu hỏi bạn có khi bạn trải qua một ngày về cách làm điều gì đó tốt hơn về cách tăng cái mà cho bạn hi vọng một trong những giây phút bạn muốn cải thiện điều gì làm điều gì, hay thay đổi điều gì. Những câu hỏi đó bắt đầu đẩy bạn đến bờ của sự an toàn trong việc tính toán điều gì bạn có thể làm tiếp theo. Bây giờ, khi những câu hỏi và hi vọng xuất hiện điều xảy ra tiếp theo là bạn bắt đầu thám hiểm: "Điều gì tôi làm được? Tôi học thế nào?" và vạch rõ những dự án đó. Bây giờ, với một số người, trường học là một rủi ro Họ đi đến quyết định đó. nhưng với người khác, câu hỏi là "Tôi có nên thử tạo ra cái gì đó không? Tôi có nên đi khám phá hay làm dự án nghiên cứu không? Hay tôi chỉ nên làm việc với chuyên gia chuyên ngành?" Dự án càng cụ thể thì sẽ nhiều các thông số, khung thời gian, sự truyền đạt hơn nhiều người nhìn thấy những gì bạn đang làm hơn và bạn có thể mời họ tham gia vào, dẫn đến điều thứ hai lúc mà bạn cần mang những người khác, bạn cần mời người khác vào vùng học hỏi. Đây không phải là một dự án đơn thân. Sẽ mất nhiều thời gian khi bạn không biết làm gì và bạn sẽ cần sự giúp đỡ của người khác. Suốt năm cơ hội, tôi thấy bản thân mình không chỉ cần bạn đồng hành để cho tôi cơ hội được làm việc với họ để học tập với họ và tạo dựng cùng họ Tôi cần cộng đồng của mình để hướng tôi qua thời gian khi tôi mắc kẹt hay để cổ vũ tôi thông qua những cảm xúc. Gồm có tất cả mọi người từ gia đình tôi mẹ tôi cho đến những giáo sư và bạn bè. Bức ảnh này, câu chuyện trong bức ảnh không phải là việc tôi gặp hoang mang. Câu chuyện của bức ảnh là một ai đó đã chụp bức ảnh này. Họ đã ở trong phòng với tôi, đúng không? Họ là những người đi cùng tôi đi ra từ vùng hoang mang đến vùng học hỏi và giúp tôi hoàn thành vào cuối năm. Bây giờ, tôi nghĩ có điều gì đó cho cộng đồng hơn chỉ là một sự động viên về mặt cảm xúc Tôi nghĩ họ thành khác giả của chúng ta Họ trở thành người công nhận giá trị và ăn mừng những gì chúng ta học điều đưa tới linh cảm thứ ba: chúng ta chia sẻ dự án chúng ta đang có điều chúng ta đang học and làm thế nào? Với tôi, suốt năm cơ hội không có điều gì hơn một bài blog hàng tuần, thư thông báo hàng tháng và cuối năm, viết 1 cuốn sách và bài thuyết trình nhưng với bạn, bạn không cần 1 quyển sách to tác hay 1 sân khấu. Những gì bạn cần chỉ là những kiểm soát đều đặn nơi mọi người có thể thấy bạn đang làm gì có thể cho bạn ý kiến phản hồi và có thể ăn mừng khi bạn hoàn thành. Khám phá. Mời gọi. Chia sẻ Nên tôi đã không đi học sau đại học nhưng tôi đã tạo ra một trong những trang biển đổi nhất trong cuộc đời tôi. Vùng an toàn của tôi đã mở rộng nhưng có lẽ quan trọng hơn tôi đã học cách đi xuyên từ an toàn đến học tập và đẩy từ rìa của vùng hoang mang. Bây giờ, 2016 thật sự là một năm cơ hội khác và tôi nghĩ trong tiếng Bồ Đào Nha gọi đây là "ano bissexto" (năm liều lĩnh) nơi có thêm một ngày và có một tuổi cho năm Và chúng ta tò mò rằng: điều gì sẽ xảy ra nếu con người năm 2016 quyết định thiết kế dự án riêng của họ để đi từ an toàn sang học hỏi, để thiết kế sự cơ hội, dù lớn hay nhỏ? Và nếu chúng ta làm dù bạn đang ở trung học, hay đại học, hay nơi làm việc bất kể cơ hội nào điều gì sẽ xảy ra với việc học hỏi? Điều gì sẽ xảy ra với giáo dục khi nhận ra chúng ta có thể tạo ra học tập, có thể thiết kế nó chỉ bằng việc chộp lấy chút cơ hội? Vậy nên, bạn sẽ nhận cơ hội nào đây? (Vỗ tay)