Tôi rất vinh dự khi được ở đây để nói về những người cựu chiến binh bởi vì tôi không nhập ngũ do muốn tham gia vào một cuộc chiến tranh. Tôi không nhập ngũ vì tôi có một mong ước hay một mong muốn đi đến một đất nước khác và chiến đấu. Thành thật mà nói, tôi nhập ngũ là vì chi phí học đại học thật đắt đỏ và quân đội sẽ giúp tôi với điều đó và tôi nhập ngũ là bởi vì đó là điều tôi biết, và là điều tôi nghĩ rằng tôi có thể làm tốt. Tôi không xuất thân từ một gia đình nhà lính. Bố mẹ tôi không phải là quân nhân. Không ai trong gia đình tôi từng nhập ngũ, và lần đầu tiên tôi biết đến quân đội là khi tôi 13 tuổi và được gửi vào trường quân sự, vì mẹ tôi đã luôn dọa tôi với ý nghĩ về trường quân sự kể từ khi tôi 8 tuổi. Tôi là một đứa ngỗ nghịch khi còn bé và mẹ tôi luôn nói với tôi thế này, "Nếu con không chỉnh đốn lại mình, mẹ sẽ gửi con vào trường quân sự." Và tôi nhìn bà ấy, và nói, "Mẹ, con sẽ chăm chỉ hơn." Và khi tôi 9 tuổi, mẹ cho tôi xem những tờ giới thiệu để chứng tỏ bà không nói suông, tôi nhìn vào những tờ giấy đó, và nói, "Con biết là mẹ nghiêm túc, con sẽ chăm chỉ hơn nữa." Và rồi khi tôi lên 10, 11, tôi ngày càng tệ hơn. Tôi đã bị quản chế về học tập và kỉ luật trước khi tôi lên 10, và lần đầu bị cảnh sát còng tay khi tôi 11 tuổi. Và thế là khi tôi 13 tuổi, mẹ tôi nói với tôi rằng, "Mẹ không thể chịu đựng được việc này nữa, Mẹ sẽ gửi con vào trường quân sự." Và tôi nhìn bà ấy, và nói, "Mẹ, con biết là mẹ giận con, nhưng con hứa sẽ chăm chỉ hơn nữa." Và mẹ tôi nói, "Không, con sẽ đến trường vào tuần sau." Và đó là cách mà tôi biết đến quân đội, vì mẹ tôi nghĩ đó là một điều tốt. Tôi hoàn toàn phản đối bà ấy khi tôi mới đến trường , bởi vì trong 4 ngày đầu, tôi đã trốn khỏi trường 5 lần. Có một cái cổng đen lớn bao quanh ngôi trường, và mỗi khi không ai để ý, tôi chỉ cần chạy qua cái cổng đen đó và chấp nhận đề nghị nếu chúng tôi không muốn ở đây, chúng tôi có thể đi bất cứ lúc nào. Nên tôi nói, " Nếu được thế thì, tôi sẽ ra khỏi đây." (Cười) Và việc đó chẳng bao giờ thành công. Và tôi vẫn tiếp tục lạc lối. Nhưng cuối cùng thì, sau khi ở đó một thời gian, sau khi kết thúc năm đầu tại trường quân sự, tôi nhận ra mình đang trưởng thành hơn tôi nhận ra những điều tôi thích về ngôi trường này và điều mà tôi thích về hệ thống này là một thứ tôi chưa bao giờ biết tới: cảm giác là một phần của cái gì đó lớn lao, thuộc về một tập thể, và có ý nghĩa với mọi người việc tôi đã ở đó, việc sự lãnh đạo không phải là một trò đùa, mà là một điều nghiêm túc, nó chính là trọng tâm của toàn bộ trải nghiệm này. Và khi tôi chuẩn bị học xong trung học phổ thông, tôi bắt đầu nghĩ về điều mình muốn làm, và như đa số học sinh khác, tôi chẳng biết mình muốn làm gì. Và tôi nghĩ đến những người tôi kính trọng và ngưỡng mộ. Tôi đã nghĩ đến rất nhiều người, đặc biệt là những người đàn ông mà tôi kính trọng. Và thật ngẫu nhiên là họ đều mặc bộ quân phục của Hợp chủng quốc Hoa Kì, vậy là với tôi, câu hỏi và lời giải đáp cho nó đã trở nên khá dễ dàng. Câu hỏi tôi muốn làm gì đã được trả lời nhanh chóng, tôi nghĩ tôi sẽ trở thành một quân nhân. Và tôi gia nhập quân đội và rồi được huấn luyện, và khi tôi nói rằng tôi không nhập ngũ vì muốn đi chiến đấu, thật ra tôi nhập ngũ năm 1996. Không có một cuộc chiến nào lúc bấy giờ. Tôi chưa từng cảm thấy mình trong vòng nguy hiểm. Khi tôi về gặp mẹ tôi, tôi nhập ngũ khi mới 17 tuổi, nên cần sự chấp thuận của cha mẹ để nhập ngũ, khi tôi đưa cho mẹ tờ giấy chấp thuận, mẹ tôi nghĩ nó cũng giống với trường quân sự. Mẹ tôi nghĩ, " Đây từng là điều tốt với thằng bé, vậy hãy để nó tiếp tục," nhưng mẹ tôi không biết là tờ giấy bà đã kí sẽ khiến con trai bà trở thành một quân nhân. Và tôi đã trải qua quá trình huấn luyện, và luôn nghĩ rằng, điều này thật tuyệt, mình sẽ phục vụ vào dịp cuối tuần hay 2 tuần trong năm, tập luyện, và một vài năm sau khi tôi nhập ngũ, một vài năm sau khi mẹ tôi kí tờ giấy đó, toàn bộ thế giới thay đổi. Sau ngày 11/9, có một sự thay đổi lớn đối với nghề nghiệp mà tôi đã chọn. Khi tôi mới nhập ngũ, tôi không nhập ngũ để chiến đấu, nhưng giờ tôi đã là một quân nhân, đó chính là điều sẽ diễn ra. Và tôi nghĩ rất nhiều về những người lính những người tôi đã phải chỉ huy. Tôi nhớ là sau ngày 11/9, ba tuần sau 11/9, tôi bay đến một nước khác, nhưng tôi không bay cùng những người đồng đội, tôi xuất ngoại vì tôi nhận được một học bổng ở nước ngoài. Tôi nhận được một suất học bổng và tôi học và sống ở nước ngoài, tôi đã sống ở Anh và điều đó thật thú vị, nhưng cùng lúc đó, những người tôi cùng huấn luyện, những người lính cùng tôi trải qua thời kì tập luyện, và chuẩn bị cho chiến trận, họ thực sự đang tiến đến nơi ấy. Họ giờ sẽ thấy mình ở một nơi mà đa số họ, đa số những người trong thời kì huấn luyện không thể chỉ ra nơi đó trên bản đồ. Tôi đã dành vài năm để học đại học, và cả quãng thời gian tôi ngồi ở những phòng học ở Oxford những căn phòng được xây dựng từ hàng trăm năm trước thậm chí trước cả khi nước Mĩ ra đời, và tôi ngồi đó nói chuyện với các giảng viên về vụ ám sát hoàng tử Áo Ferdinand, và điều đó ảnh hưởng thế nào đến Chiến tranh Thế giới lần thứ I, nhưng suốt lúc đó, trái tim và khối óc của tôi lại hướng về những người đồng đội những người lúc ấy đang mặc áo chống đạn và bộ quân phục và học cách di chuyển hay cách lau một chiếc súng máy trong bóng đêm. Đó chính là thực tại mới. Sau khi tôi học xong, tôi quay lại quân ngũ đơn vị của tôi đang chuẩn bị triển khai quân ở Afganistan, có những đồng đội trong đơn vị đã ra trận lần 2 và 3 trước cả khi tôi ra trận lần đầu. Tôi nhớ lần đầu tiên hành quân cùng đơn vị mình, khi bạn nhập ngũ và bạn trải qua một cuộc hành quân chiến đấu, mọi người thường nhìn vào vai bạn, vì trên vai bạn là một tấm phù hiệu. Ngay khi bạn gặp ai đó, bạn bắt tay họ, và mắt bạn hướng về vai họ, vì bạn muốn biết họ ở quân chủng nào, hay đơn vị nào họ đang chiến đấu? Và tôi là người duy nhất không có tấm phù hiệu trên vai, và tôi thấy thật đau xót mỗi khi ai đó nhìn vào vai mình. Nhưng rồi bạn có cơ hội để nói chuyện với những người lính, và bạn hỏi tại sao họ nhập ngũ. Tôi nhập ngũ vì phí học đại học quá đắt. Nhiều người đồng đội của tôi nhập ngũ vì lí do hoàn toàn khác. Họ nhập ngũ vì đó là nghĩa vụ. Họ nhập ngũ vì họ tức giận với điều gì đó và muốn thay đổi nó. Họ nhập ngũ vì gia đình họ nói điều đó rất quan trọng. Họ nhập ngũ vì họ muốn trả thù. Họ nhập ngũ vì rất nhiều lí do khác nhau. Và giờ chúng tôi thấy mình ở trên một đất nước khác chiến đấu trong những xung đột đó. Và thật kì lạ là tôi rất ngây thơ bắt đầu nghe thấy một câu nói mà tôi chưa bao giờ thấu hiểu đầy đủ, bởi vì ngay sau ngày 11/9, bạn bắt đầu thấy mọi người đến bên cạnh mình và nói, "Cảm ơn sự phục vụ của anh/chị." Và tôi làm theo họ và bắt đầu nói điều đó với những đồng đội của mình. Điều này xảy ra trước cả khi tôi ra trận. Nhưng thật sự thì tôi không hiểu câu nói ấy có nghĩa gì. Tôi nói nó vì nó nghe hợp lí. Tôi nói nó vì nó dường như là điều nên nói với những người phải phục vụ ở một nước khác. "Cảm ơn sự phục vụ của anh/chị." Nhưng tôi đã chẳng hiểu câu nói ấy nghĩa là gì hay thậm chí nó nó có nghĩa gì với người nghe. Lần đầu tôi trở về từ Afghanistan, tôi đã nghĩ rằng nếu từ vùng xung đột đó trở về , thì mọi nguy hiểm đã qua rồi. Tôi nghĩ rằng nếu bạn có thể trở về từ một vùng xung đột thì bạn có thể lau mồ hôi trên trán và nói, "Thật may là mình vẫn sống ," mà không hiểu được rằng với nhiều người, khi họ trở về nhà, cuộc chiến đó vẫn tiếp tục. Tiếp tục trong suy nghĩ của chúng tôi. Tiếp tục trong những kí ức của chúng tôi. Tiếp tục trong cảm xúc của chúng tôi. Hãy tha thứ cho chúng tôi nếu chúng tôi không thích nơi đông người. Hãy tha thứ cho chúng tôi nếu chúng tôi dành một tuần ở một nơi hoàn toàn kiểm soát về ánh sáng, vì bạn không được phép hành quân với ánh sáng trắng, vì bất cứ thứ gì có ánh sáng trắng, có thể bị nhìn thấy từ hàng trăm dặm, so với việc dùng ánh sáng xanh lá hay xanh dương, chúng không thể bị nhìn thấy từ xa. Vì thế hãy thông cảm cho chúng tôi khi bỗng dưng, chúng tôi từ việc chịu sự kiểm soát ánh sáng đến việc 1 tuần sau đó trở về giữa quảng trường Thời Đại, và chúng tôi có một thời gian khó khăn để thích nghi với việc đó. Hãy thông cảm khi chúng tôi trở về gia đình đã sống mà không có mình, và giờ khi trở lại, không dễ dàng gì để quay trở lại cuộc sống bình thường. bởi vì cuộc sống bình thường đã thay đổi. Tôi nhớ khi tôi trở về. tôi muốn nói chuyện với mọi người. Tôi muốn mọi người hỏi về những điều tôi đã trải qua. Tôi muốn mọi người đến và nói, "Anh đã làm gì?" Tôi muốn mọi người đến và nói, "Ở đó thế nào? Thức ăn thế nào? Thời gian ở đó thế nào? Anh vẫn ổn chứ?" Và câu hỏi duy nhất tôi nhận được là, "Anh có bắn ai không?" Và đó là những người đủ tò mò để hỏi bất cứ điều gì. Bởi vì đôi khi có một nỗi sợ một nỗi lo rằng nếu tôi nói gì đó tôi sẽ làm anh tổn thương, hay tôi sẽ khơi mào điều gì đó, nên sự phản ứng bình thường là không nói gì cả. Vấn đề với việc đó là khi bạn cảm thấy sự phục vụ của mình thậm chí không được công nhận, như chẳng ai quan tâm cả. "Cảm ơn sự phục vụ của anh/chị," và rồi kết thúc. Điều tôi muốn hiểu hơn chính là ý nghĩa đằng sau câu nói đó, và tại sao "Cảm ơn sự phục vụ của anh/chị" là chưa đủ Trên thực tế, chúng ta có 2,6 triệu người là cựu chiến binh trở về từ Iraq hay Afghanistan những người sống ngay giữa chúng ta. Đôi khi chúng ta biết họ là ai, đôi khi chúng ta không biết, nhưng có một cảm xúc, một trải nghiệm chung, một kết nối chung nơi chúng ta biết rằng có một chương trong cuộc đời ta có thể đã khép lại, nhưng nó vẫn chưa kết thúc. Chúng ta nghĩ về "Cảm ơn sự phục vụ của anh/chị", và mọi người nói," Vậy 'Cảm ơn sự phục vụ của anh/chị' có nghĩa gì với anh?" Với tôi, "Cảm ơn sự phục vụ của anh/chị" nghĩa là lắng nghe những câu chuyện của chúng tôi, hỏi rằng chúng tôi là ai, thấu hiểu sức mạnh của bao người, bao người cùng chiến đấu với chúng tôi và tại sao sự phục vụ đó có ý nghĩa vô cùng. "Cảm ơn sự phục vụ của anh/chị" nghĩa là ghi nhận sự thật là giờ đây dầu chúng tôi đã về nhà và đã cởi bỏ bộ quân phục không có nghĩa là sự phục vụ của chúng tôi với đất nước này đã kết thúc. Sự thật là, chúng tôi vẫn có thể phục vụ và cống hiến hơn nữa. Khi tôi nhìn những người như đồng đội tôi- Taylor Urruela, người đã mất đi đôi chân ở Iraq, anh có hai giấc mơ lớn trong đời mình. Một là trở thành một người lính. Hai là trở thành cầu thủ bóng chày. Anh ấy mất đi đôi chân ở Iraq. Anh ấy trở về và thay vì quyết định rằng, giờ mình đã mất đôi chân, giấc mơ thứ hai đã kết thúc anh ấy quyết định sẽ vẫn chơi bóng chày, và anh ấy thành lập nhóm VETSports, một nhóm dành cho các cựu chiến binh và dùng thể thao như một cách để hàn gắn vết thương chiến tranh. Những người như Tammy Duckworth, một phi công trực thăng, chiếc trực thăng như cái chị ấy từng lái, bạn cần dùng cả hai tay và chân để lái, chiếc trực thăng của cô ấy bị bắn trúng, và cô ấy cố lái nó, nhưng chiếc trực thăng không tuân theo sự chỉ dẫn và điều khiển của cô ấy. Cô ấy cố hạ cánh an toàn, nhưng chiếc máy bay không hạ cánh an toàn, lí do nó không hạ cánh an toàn là vì nó không nhận được sự điều khiển từ chân cô ấy vì chân cô ấy đã bị thương. Cô ấy đã suýt mất mạng, Đội y tế đến và cứu cô ấy, nhưng khi cô ấy dần hồi phục ở nhà, cô ấy nhận ra,"Nhiệm vụ của mình vẫn chưa kết thúc." Cô ấy dùng tiếng nói của mình với tư cách là một nữ nghị sĩ của Illinois để phản đối và ủng hộ nhiều vấn đề trong đó có vấn đề về các cựu chiến binh. Chúng tôi nhập ngũ vì chúng tôi yêu đất nước mà chúng tôi đại diện. Chúng tôi nhập ngũ vì chúng tôi tin vào lí tưởng và tin vào những người sát cánh cùng chúng tôi. Và điều duy nhất chúng tôi mong muốn là "cảm ơn sự phục vụ của anh/chị" không chỉ là một lời nói hoa mỹ, "cảm ơn sự phục vụ của anh/chị" có nghĩa là thật lòng lắng nghe, thấu hiểu những con người đã đứng lên đơn giản vì họ được yêu cầu làm vậy, và nó không chỉ mang ý nghĩa ấy lúc này, không chỉ trong chiến trận, mà vẫn mãi là như vậy khi chiếc xe quân sự cuối cùng đã khuất khi tiếng súng cuối cùng đã dứt. Họ là những người tôi cùng chiến đấu, và là những người tôi kính trọng. Vậy nên tôi xin cảm ơn vì sự phục vụ của anh/chị. (Vỗ tay)