(Video) Nicholas Negropone: Chúng ta có thể chuyển sang đĩa phim đang ở chế độ chạy không? Tôi thích cách bạn ghép con người và máy tính cùng nhau. Chúng ta sẽ sử dụng màn hình TV hay cái gì đó tương tự để đọc sách điện tử tương lai. (Âm nhạc, tiếng nói chuyện đan xen) Yêu thích màn hình cảm ứng, công nghệ cao, nhạy cảm, mà không cần phải nhấc tay sử dụng. Máy tính còn một cách khác tiếp cận con người: đeo bám, đơn thuần đeo bám. Bỗng nhiên vào ngày 11/9 thế giới trở nên rộng lớn hơn. NN: Cảm ơn. (Vỗ tay) Cảm ơn. Khi được yêu cầu diễn thuyết này, tôi cũng được yêu cầu nhìn lại 14 bài nói chuyện tôi đã đưa ra tại TED, theo trình tự thời gian. Bài nói chuyện đầu tiên diễn ra trong 2 giờ. Bài thứ hai 1 giờ và khi đến những bài dài nửa tiếng, tất cả những gì tôi để ý là cái trán hói ngày càng rộng hơn. (Cười) Tưởng tượng xem cuộc sống của mình, trong 30 năm qua, và có thể nói với tôi, đó là một trải nghiệm kinh ngạc. Vì thế điều tôi muốn làm trong thời gian của mình, là cố gắng chia sẻ với bạn những gì đã xảy ra trong suốt 30 năm qua, và sau đó đưa ra một dự đoán, rồi kể cho bạn một chút về những gì tôi sẽ làm tiếp theo. Và tôi đã đưa vào một slide thời gian TED 1 diễnra trong đời mình. Và nó khá quan trọng bởi tôi đã làm nghiên cứu 15 năm trước đó, nên tôi có dữ liệu ghi lại, thật dễ dàng. Không phải tôi là Fidel Castro và tôi có thể nói trong 2 tiếng đồng hồ như Bucky Fuller. Tôi có 15 năm làm những việc như vậy, và Media Lad sắp đi vào hoạt động. Vì thế chuyện đó khá dễ dàng. Nhưng có đôi điều về thời kỳ đó và về những gì đã xảy đến thực sự rất quan trọng. Một là đó là thời kỳ máy tính vẫn chưa hướng đến con người. Và một điều nữa hình như cũng xảy ra trong thời gian đó chúng tôi bị coi là những nhà khoa học máy tính vô dụng. Chúng tôi không được coi là một thứ hữu ích. Vậy nên điều tôi chỉ cho bạn là, khi nhìn lại, việc đó thú vị hơn, và dễ chấp nhận hơn nhiều so với thời điểm đó. Tôi sẽ khắc họa những năm đó và thậm chí quay trở lại với những công trình đầu của tôi, đại loại như việc linh tinh tôi làm vào những năm 60: vận dụng trực tiếp, bị ảnh hưởng lúc tôi học kiến trúc từ kiến trúc sư Moshe Safdie, bạn có thể nhận thấy chúng tôi còn xây những máy móc có thể xây các cấu trúc giống môi trường sống. Và đối với tôi, nó vẫn chưa phải là Media Lab, nhưng nó cũng là khởi đầu của thứ tôi gọi là điện toán cảm ứng, và tôi chọn ngón tay chủ yếu vì mọi người cho rằng điều đó thật ngớ ngẩn. Báo chí đăng tin việc sử dụng ngón tay thật ngớ ngẩn thế nào. Có 3 lý do: Một là chúng có độ phân giải kém. Hai là tay bạn sẽ che khuất thứ bạn muốn xem, và thứ ba, lý do quan trọng nhất là các ngón tay sẽ làm bẩn màn hình, và do đó, ngón tay sẽ không bao giờ trở thành một thiết bị sử dụng. Và đây là một thiết bị chúng tôi sử dụng trong những năm 70, nó chưa bao giờ được đặt hàng. Không chỉ nhạy khi có tác động mà còn nhạy về lực tiếp xúc. (Video) Người dẫn: Đặt vòng tròn màu vàng ở đó. NN: Sau công trình đó, một lần nữa việc này xảy ra trước TED 1 (Video): Người dẫn: Di chuyển tới phía tây hình thoi. Tạo vòng tròn lớn màu xanh ở đó. Người thực hiện: chết tiệt! NN: việc đó là làm giao diện hiển thị cùng một lúc, khi bạn nói và chỉ thế là bạn có ngay, nếu bạn muốn có thể chọn nhiều kênh. Vụ Entebee xảy ra. Năm 1976, máy bay Air France bị không tặc đưa tới Entebbe, và Israel không những thực hiện cuộc giải cứu phi thường, họ làm được điều đó bởi họ đã thực hành dựa trên mô hình của sân bay, họ đã xây dựng sân bay đó, vì thế họ tạo một mô hình trong sa mạc, rồi khi họ tới Entebbe, họ biết được nơi cần tới bởi vì họ đã ở đó. Năm 76, chính phủ Mỹ đã yêu cầu một vài người trong chúng tôi, liệu chúng tôi có thể tái tạo phương pháp đó bằng điện toán, và dĩ nhiên ai đó như tôi đều đồng ý. Ngay lập tức, bạn có một hợp đồng với Bộ Quốc phòng, và chúng tôi xây dựng chiếc xe tải và giàn khoan này. Chúng tôi làm như một cuộc mô phỏng, bạn có đĩa phim, và nhớ rằng, đây là năm 76, Và nhiều năm sau đó, bạn có chiếc xe tải này, và rồi bạn có Bản đồ Google. (Google Maps) Nhiều người vẫn nghĩ, không, đó không phải là khoa học máy tính thực sự, và có một người tên là Jerry Wiesner, người sau này trở thành Viện trưởng MIT, ông quan niệm đó là khoa học máy tính. Một trong những điều quan trọng cho bất kỳ ai muốn bắt đầu việc gì đó trong đời rằng: Hãy đảm bảo sếp bạn tham gia việc đó. Vì thế khi tôi điều hành Media Lab, giống như có một con khỉ đột ngồi ở ghế trước. Nếu bạn ngừng cố gắng người nào đó nhìn ra cửa sổ và nhận ra người ngồi ghế hành khách nói "Ồ, tiếp tục đi chứ, quý ông." Và thế là chúng tôi có thể làm được, và đây là một thiết bị thực sự dễ thương, Đây là một bức ảnh dạng thấu kính của Jerry Wiesner nơi duy nhất thay đổi trong bức ảnh là đôi môi. Khi bạn dao động mảnh nhỏ của ô thấu kính trong bức ảnh, nó sẽ là đồng bộ hình dáng môi với băng thông bằng không. Đó là hệ thống hội nghị từ xa băng thông không số vào thời đó. Vâng, đây là công trình của Media Lab là cái chúng tôi nói sẽ làm thế giới máy vi tính, báo chí và nhiều thứ khác hội tụ cùng nhau. Một lần nữa, không được nhiều người chấp nhận, trừ phần đa cộng đồng TED từ thưở ban đầu. Và đây thực sự là nơi chúng tôi hướng tới. Điều đó đã tạo nên Media Lab. Một trong những điều về thời kì đó tôi có thể nói cho bạn một cách tự tin rằng tôi đã từng tới tương lai. Tôi đã ở đó, quả thật, rất nhiều lần. Và lý do tôi nói như vậy là biết bao lần trong đời tôi nói, "Ồ, trong 10 năm nữa, điều này sẽ xảy ra" và 10 năm đi qua. Sau đó bạn nói, "Ồ, trong 5 năm tới, nó sẽ xảy ra." Và rồi 5 năm trôi đi. Tôi nói điều này với cảm nhận rằng tôi đã ở đó rất nhiều lần, và một trong những câu nói được trích dẫn nhiều nhất mà tôi từng dùng là tin học không chỉ về máy tính, và nó đã không nhận được đủ sự quan tâm, và sau đó nó đã bắt đầu. Nó bắt đầu bởi người ta hiểu được rằng phương tiện truyền đạt không chỉ là lời nhắn nhủ. Và lý do tôi đưa ra chiếc xe này trong một slide xấu xí là để một lần nữa nói với bạn về câu chuyện được miêu tả trong cuộc đời tôi. Đây là một học sinh của tôi anh có tốt nghiệp bằng tiến sĩ với đề tài :Tài xế ghế sau" Nó là những ngày đầu của thiết bị GPS, chiếc xe biết được nó đang ở đâu, nó sẽ đưa ra chỉ dẫn bằng âm thanh cho người lái xe, khi nào rẽ phải, khi nào rẽ trái, và nhiều thứ khác. Rẽ trái, có nhiều điều về các lệnh hướng dẫn thời đó thực sự bị thách thức rất nhiều, giả dụ như rẽ phải tiếp theo nghĩa là gì? Vâng, nếu bạn đang đi trên đường, rẽ phải tiếp theo có thể là ngã rẽ sau đó nữa, và có rất nhiều vấn đề, anh sinh viên đó đã làm một luận án xuất sắc, và rồi phòng cấp bằng sáng chế MIT nói "Đừng cấp bản quyền. Nó sẽ không bao giờ được ủng hộ đâu. Nợ thì quá lớn. Sẽ có nhiều vấn đề về bảo hiểm. Đừng cấp cho nó." Vì thế chúng tôi không làm nữa, nhưng nó chỉ cho bạn thấy một lần nữa mọi người thực sự không nhận thấu điều gì đang xảy ra. Nhiều công trình, tôi lướt qua nhanh nhiều dự án về cảm ứng. Có lẽ bạn nhận ra Yo-Yo Ma hồi trẻ và xem cơ thể anh ta khi biểu diễn chơi đàn cello. Nói thẳng ra, những anh bạn này cũng trải qua như thế trong thời gian đó. Bây giờ nó kín đáo hơn và phổ biến hơn chút. Và đó có ít nhất 3 vị anh hùng tôi muốn đề cập qua. Marvin Mínky, người đã dạy tôi nhiều điều về cảm quan chung, và tiếp đến là Muriel Cooper, một người rất quan trọng với Ricky Wurman và với TED, quả thực khi cô lên sân khấu cô ấy nói, điều đầu tiên cô nói là "Tôi xin giới thiệu Ricky với Nicky." Không ai gọi tôi là Nicky và không ai gọi Richarf Ricky, và không ai biết cô đang nói về ai. Rồi sau đó, dĩ nhiên là Seymour Papert, người phát biểu "Bạn không thể nghĩ về suy nghĩ nếu bạn không tìm hiểu về suy nghĩ sự việc." Và nó hoàn toàn đúng -- sau đó bạn có thể hiểu ý nghĩa của nó. Thật là một nhận định sâu sắc. Tôi đang trình chiếu các slide từ bài nói TED 2, có lẽ hơi ngớ ngẩn chút. Khi ấy tôi cảm thấy truyền hình là trình chiếu. Giờ chúng ta đã qua thời gian TED 1, và đang trong thời điểm của TED 2, tôi muốn đề cập ở đây là ngay cả khi bạn có thể hình dung sự thông minh trong các thiết bị, tôi thấy nhiều công trình ngày nay phục vụ cho Thời đại Internet của vạn vật, và tôi nghĩ nó như một bi kịch thảm hại, bởi vì thông thường mọi người đưa bảng điều khiển lò nướng vào điện thoại di động hoặc chìa khóa nhà vào điện thoại, cài đặt nó và mang theo bên mình, và thực tế đó là những gì bạn muốn. Bạn muốn đặt gà vào lò nướng, và lò nướng kêu lên, "À, đó là gà," và nó nướng gà chín. "Ồ, đang nướng gà cho Nicholas, và anh ấy muốn nó như thế này, thế này." Vì thế thông minh, thay vì ở trong thiết bị, ngày nay chúng ta đã bắt đầu chuyển nó vào điện thoại di động hay gần hơn với người sử dụng, không phải chỉ quan điểm được giác ngộ của thời đại Internet của vạn vật. Truyền hình, một lần nữa truyền hình tôi đề cập hôm nay như trở lại năm 1990, và truyền hình tương lai có thể sẽ như thế này. Một lần nữa, người ta, ngoài việc cười nhạo, họ không có chút tán thưởng nào. Viễn thông những năm 1990, George Gilder quyết định sẽ gọi biểu đồ này là bộ chuyển mạch Negroponte. Tôi có lẽ không nổi tiếng như George, vì thế khi anh đặt tên Negroponte, nó bị bế tắc, nhưng ý tưởng đó đã lan truyền khắp mặt đất lan tỏa trong không trung và đi vào đó rồi trở về mặt đất tự nó thể hiện mình. Đây là slide gốc năm đó và nó hoạt động đều đặn. Chúng tôi đã sáng lập tạp chí Wired. Nhiều người, tôi nhớ chúng tôi phát báo thường kỳ tại bàn lễ tân, nhiều cha mẹ gọi điện mắng rằng con trai họ bỏ tạp chí thể thao "Sport Illustrated" để đăng ký tạp chí Wired, và hỏi, "Bên anh là tạp chí khiêu dâm phải không?" rồi không thể hiểu nổi tại sao con mình lại thích Wired ở điểm nào cơ chứ. Tôi sẽ nói lướt qua câu chuyện này. Đây là câu yêu thích của tôi, năm 1995, ở mặt sau tạp chí Newsweek. OK. Hãy đọc nó. (Cười) ["Nicholas Negroponte, giám đốc Media Lab trường MIT, dự đoán sắp tới chúng ta sẽ mua sách và tạp chí ngay trên Internet. Đúng vậy, chắc chắn rồi." Clifford Stoll, Newsweek, 1995] Bạn hẳn thừa nhận điều này, ít nhất nó làm tôi vui khi ai đó nói bạn đã sai trật lất. "Con người kỹ thuật số" phát hành. Với tôi, nó đem đến cơ hội nhiều hơn là về kinh tế và quyển sách này ra mắt công chúng, nó cho phép chúng tôi tạo dựng nên một Media Lab mới, nếu bạn chưa từng tới thăm, đây là một mảnh ghép đẹp của kiến trúc ngoài việc đó là một nới làm việc tuyệt vời. Đây là những điều chúng ta đã nói ở TED. [Ngày nay, đa phương tiện là một chiếc máy tính bàn, hoặc là giải trí phòng khách, hệ thống này quá cồng kềnh. Nó sẽ biến đổi một cách thần kỳ về phiên bản nhỏ, sáng, mỏng, và có độ phân giải cao. - Năm 1995] Chúng tôi đã làm được điều đó. Tôi đã mong chờ nó hàng năm. Là bữa tiệc Ricky Wurman chưa bao giờ có với bạn bè của mình, bao gồm cả tôi. Và sau đó, mọi thứ với tôi đã biến đổi một cách sau sắc. Tôi trở nên nghiên cứu máy tính nhiều hơn và học hỏi bị tác động từ Seymour, nhưng đặc biệt nhìn vào việc học hỏi mọi thứ gần tốt như lập trình máy tính. Khi bạn viết một chương trình máy tính, bạn không chỉ phải liệt kê mọi thứ và dùng thuật toán dịch nó thành các lệnh hướng dẫn, mà còn giải quyết khi có lỗi, tất cả các chương trình đều có sơ hở, và bạn phải gỡ lỗi. Bạn phải tìm ra, thay đổi nó, rồi chạy lại chương trình, và rồi lặp lại, sự lặp lại ấy thực sự là một bài học xác xuất điển hình. Vậy nên điều này dẫn tôi đến một công trình của tôi với Seymour ở các nơi như Campuchia và khởi đầu của dự án "Mỗi trẻ em một laptop". Đã có nhiều cuộc nói chuyện TED về dự án này, vì thế tôi chỉ nói qua thôi, nhưng nó đã mang đến cho chúng tôi cơ hội làm việc gì đó mở phạm vi rộng lớn của lãnh địa học tập, phát triển và điện toán. Rất ít người biết rằng dự án "Mỗi trẻ em một laptop" là dự án trị giá 1 tỉ đô la, và qua hơn 7 năm tôi điều hành, nó càng có tầm quan trọng, Ngân hàng thế giới đóng góp 0, Quỹ hỗ trợ phát triển Mỹ 0. Hầu hết các quốc gia sử dụng ngân khố của họ điều này khá thú vị ít nhất là đối với tôi xét trên mặt những việc tiếp theo tôi dự định làm. Đây là những nơi khác nhau mà Quỹ này hoạt động. Tôi đã làm một thí nghiệm, và thí nghiệm này ở Ethiopia. và đây là cuộc thí nghiệm. Thí nghiệm về việc có thể học tập tại nơi không có trường học. Chúng tôi phát máy tính bảng mà không hướng dẫn gì và để trẻ tự tìm hiểu chúng. Trong một thời gian ngắn, bọn trẻ không chỉ bật được máy tính lên và mỗi trẻ dùng được 50 ứng dụng trong vòng 5 năm ngày, bọn trẻ hát thuộc bài hát "ABC" trong vòng 2 tuần, và sử dụng Android trong vòng 6 tháng. Điều đó dường như đã đủ tuyệt với. Đây có lẽ là bức tranh đẹp nhất tôi có. Đứa trẻ bên phải tự hướng mình sau này sẽ trở thành giáo viên. Hãy nhìn em bé bên trái, và các em khác. Không có người lớn nào trong cuộc thí nghiệm này cả. Như tôi nói, chúng ta có thể làm điều này trong phạm vi lớn hơn không? Và có điều thiếu sót là gì? Bọn trẻ đưa ra một hội nghị báo chí về quan điểm này và viết trên nền đất cát. Và câu trả lời, còn điều gì thiếu sót? Tôi sẽ bỏ qua dự đoán của mình, thực đó, bởi sắp thời gian cho phép, và đây là câu hỏi "điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?" Tôi nghĩ thách thức ở đây là kết nói hàng tỉ người thế hệ trước, và việc kết nối này khác hẳn việc kết nối hàng tỉ người thế hệ tiếp theo, và lý do khác biệt là tỉ người thế hệ sau là thế hệ dễ chịu ảnh hưởng, còn thế hệ trước có chút gì nhà quê. Nhà quê và nghèo đói là hai khái niệm khác nhau. Đói nghèo thường do xã hội gây ra, và người dân trong cộng đồng ấy không nghèo giống nhau. Họ có thể sống lối sống nguyên thủy, nhưng cách tiếp cận và liên kết họ, lịch sử của dự án "Mỗi trẻ em một laptop", và thí nghiệm ở Ethiopia, mang đến niềm tin rằng chúng ta thực sự có thể làm điều này trong thời gian ngắn. Và kế hoạch của tôi là, và thật không may tại thời điểm này đối tác của tôi không cho phép tôi tiết lộ trước, nhưng dự án này là về một vệ tinh cố định. Có nhiều lý do cho rằng vệ tinh cố định không phải là điều tốt nhất, nhưng có rất nhiều lý do tại sao phải là nó, và với 2 tỉ đô la, bạn có thể liên kết được hơn 100 triệu người, nhưng việc tôi chọn con số 2 và tôi dành điều này như là slide cuối cùng, lý do tôi chọn là hai tỉ đô la là số tiền chúng tôi sử dụng tại Afganistan mỗi tuần. Chắc chắn nếu chúng ta có thể liên kết Châu Phi và hàng tỉ người thế hệ trước với những con số như thế, chúng ta sẽ làm được. Cảm ơn các bạn rất nhiều. (Vỗ tay) Chris Anderson: Khoan đã. Mời anh đứng lại. NN: Anh cho tôi thêm thời gian à? CA: Không. Thật là tinh quái, khôn quá. Anh chơi đẹp đấy. Nicholas, vậy dự đoán của anh là gì? (Cười) NN: Cảm ơn đã hỏi. Tôi sẽ nói cho anh dự đoán của tôi và dự đoán của tôi, đây là dự báo thôi, vì sẽ là 30 năm tới. Tôi không còn ở đây. Nhưng một trong những điều về học cách đọc, chúng ta đa số tiếp thu thông tin thông qua đôi mắt, vậy nên đó có thể là kênh không mấy hiệu quả. Vì thế dự đoán của tôi là tương lai chúng ta sẽ tiêu hóa thông tin. Bạn sẽ uống một viên thuốc và rồi biết tiếng Anh. Hay bạn uống một viên thuốc và sẽ biết Shakespeare. Và cách làm điều đó là thông qua đường máu. Vì thế một khi nó đã ăn vào máu, nó sẽ truyền đi và lên tới não, và lúc nhận ra nó đã ở trong não tại nhiều nơi khác nhau, nó chuyển tới đúng nơi cần tới. Và đó là tiêu hóa. CA: Anh đã bao giờ đi chơi cùng Ray Kurzweil chưa? NN: Chưa, nhưng tôi từng gặp gỡ Ed Boyden và một trong những diễn giả ở đây, Hugh Herr, và nhiều người nữa. Đây không phải là quá xa vời, 30 năm bắt đầu từ đây. CA: Chúng ta sẽ kiểm chứng nó. Chúng ta sẽ quay trở lại và chiếu lại đoạn phim này 30 năm từ đây, và sau đó tất cả ăn viên thuốc đỏ. Vâng, rất cảm ơn anh về điều đó Nicholas Negroponte. NN: Cảm ơn (Vỗ tay)