(Âm nhạc) (Vỗ tay) Trevor Copp: Khi "Bước Nhảy Hoàn Vũ" lần đầu lên sóng, nó không hề giống thứ chúng ta vừa xem. (Cười lớn) Jeff và tôi từng là vũ sư toàn thời gian khi chương trình khiêu vũ trên truyền hình gây sốt trở lại, và chuyện đó thật khó tin. Ý tôi là, một hôm chúng tôi nói "điệu foxtrot", và mọi người vẫn kiểu "Điệu nhảy của cáo?" (Cười lớn) Thế mà hôm sau họ đã nói với chúng tôi về những điểm thú vị của một bước nhảy tựa lông hồng. Và điều này khiến chúng tôi rất ngạc nhiên. Ý tôi là, tất cả những chuyện điều mà chỉ đám mê khiêu vũ chúng tôi mới hay bàn, như tại sao điệu salsa khác với điệu rumba trong thi đấu và cách di chuyển của điệu tango không giống điệu waltz, tất cả những chuyện đó khi ấy mới được công chúng để ý, và nó làm thay đổi tất cả. Nhưng song song với sự phấn khích đó, sự phấn khích rằng đột nhiên, bằng cách nào đó, chúng tôi được coi là ngầu-- (Cười lớn) còn có một sự nghi ngờ. Rằng tại sao lại như vậy và tại sao lại là bây giờ? Jeff Fox: Khi Trevor nhảy với tôi trong các buổi huấn luyện hoặc để cho vui, chúng tôi dẫn nhau qua lại, đổi chỗ cho nhau, không cần phải liên tục dẫn bước. Chúng tôi thậm chí đã làm ra một hệ thống đổi vai dẫn và theo trong khi chúng tôi nhảy, như một cách chơi lần lượt và công bằng. Cho tới khi chúng tôi sử dụng hệ thống đó trong một màn biểu diễn ở một lễ hội nhỏ thì chúng tôi nhận được một cái vỗ vai quan trọng. Lisa O'Connell, biên kịch và nhà sản xuất của một trung tâm nhạc kịch, đã giữ chúng tôi lại sau buổi diễn và nói, "Hai người có biết việc đó mang tính chính trị thế nào không?'' (Cười lớn) Và đó là bắt đầu của tám năm hợp tác tạo ra một vở kịch không chỉ giúp chúng tôi phát triển hệ thống đổi vai nhảy mà còn khám phá thêm về tác động của việc bị bó buộc trong một vai trò duy nhất và tệ hơn nữa, bị định hình bởi vai trò đó. TC: Bởi vì, tất nhiên, điệu Latin cổ điển và khiêu vũ phòng tiệc không chỉ là một hệ thống khiêu vũ mà còn là một cách tư duy, và tồn tại, và kết nối với nhau, và là thứ thể hiện những giá trị của cả một thời kỳ. Dù vậy, vẫn luôn có một thứ không hề thay đổi: người đàn ông dẫn bước, và người phụ nữ theo sau. Salsa đường phố, hay tango thi đấu, đều giống nhau cả-- đàn ông dẫn, phụ nữ theo. Đây là sự đào tạo giới tính. Bạn không chỉ học nhảy -- bạn còn học "làm đàn ông " và "làm phụ nữ". Đây là một di sản. Và một khi là di sản, chúng ta sẽ không vứt bỏ nó đi, nhưng chúng ta cần biết nó là của quá khứ. Không phải là của hiện tại. Như với văn của Skakepeare vậy: trân trọng nó, phục hưng nó--tuyệt! Nhưng biết rằng nó là lịch sử. Nó không đại diện cho cách chúng ta nghĩ ngày nay. Vì vậy chúng tôi tự hỏi: Nếu ta tối giản tất cả chúng lại điều gì là cốt lõi của khiêu vũ? JF :À thì, nguyên tắc chính của khiêu vũ là một người dẫn, người kia theo. Bộ máy vẫn sẽ vận hành như nhau, mặc kệ vai trò của ai ra sao. Chuyển động vật lý chả quan tâm đến giới tính của bạn đâu. (Cười lớn) Nếu chúng tôi muốn đổi mới dạng đã có sẵn, chúng tôi cần biến nó trở nên tiêu biểu hơn cho cách mà chúng ta tương tác ở đây, bây giờ, trong năm 2015. Khi bạn nhìn vào phòng nhảy, đừng chỉ nhìn những thứ có ở đó, hãy nhìn những thứ không có. Một cặp đôi luôn chỉ có một người đàn ông và một người phụ nữ. Cùng với nhau. Chỉ có vậy. Luôn như thế. Vậy, những cặp đồng giới và bất phân giới không tồn tại. Ở hầu hết các cuộc thi khiêu vũ thế giới, hiếm khi trên sàn đấu xuất hiện những cặp nhảy đồng giới, và nhiều trường hợp, luật hoàn toàn cấm họ tham gia. TC: Hãy thử cái này: Tìm kiếm hình ảnh trên Google, "vũ công Latin chuyên nghiệp" và sau đó tìm một người Latin thực sự. (Cười lớn) Bạn sẽ mất nhiều ngày trời. Những gì bạn tìm được là hàng loạt đôi nhảy người Nga da trắng, dị giới, nhuộm da đậm như màu gỗ gụ. (Cười lớn) Không có người da đen hay người Châu Á, không có các cặp hai màu da, tức là về cơ bản, những người không phải người da trắng đều biến mất. Ngay cả trong mô hình chỉ-da-trắng-và-dị-giới này, cô gái vẫn không được cao hơn, chàng trai không được thấp hơn. Cô gái không được cứng rắn hơn, Chàng trai không được nhẹ nhàng hơn. Nếu bạn đem một điệu khiêu vũ phòng tiệc dịch thành một đoạn đối thoại và cho nó vào trong một bộ phim, chúng ta, với tư cách một nền văn hóa, sẽ không bao giờ chấp nhận nó. Đàn ông ra lệnh, phụ nữ hưởng ứng. Không mối quan hệ nào -- đồng tính, dị tính, hay cái gì khác -- mà chúng ta coi là tương đối lành mạnh trông như vậy cả, ấy thế mà, họ chiếu nó vào giờ cao điểm, họ phủ lên nó lớp trang điểm, thêm ít lấp lánh, đưa nó ra bằng chuyển động, không phải bằng lời, thì chúng ta, với tư cách một nền văn hóa, lại đón nhận và tán dương. Chúng ta đang cổ vũ cho sự vắng mặt của chính mình. Quá nhiều người đã biến mất khỏi môn nhảy đôi. (Âm nhạc) (Vỗ tay) JF: Bạn vừa thấy hai người đàn ông nhảy với nhau. (Cười lớn) Và bạn nghĩ nó trông có vẻ... hơi lạ lùng. thú vị -- thậm chí lôi cuốn -- nhưng hơi kỳ cục. Ngay cả những người thích hình thức nhảy đồng giới cũng thừa nhận rằng dù khiêu vũ đồng giới có thể rất năng động và mạnh mẽ và thú vị, thì nó cũng khá là không phù hợp. Nói về mặt thẩm mỹ, nếu Alida và tôi làm tư thế nắm tay đóng của khiêu vũ phòng tiệc... như này sẽ được xem là đẹp. (Cười lớn) Nhưng sao thế này lại không? (Cười lớn) Bạn thấy chưa, hình ảnh mặc định của người dẫn là phải to lớn và nam tính còn người theo thì nhỏ bé và nữ tính-- đây là một điểm chướng ngại. TC: Vì vậy chúng tôi muốn nhìn điều này từ một khía cạnh hoàn toàn khác. Sẽ thế nào nếu chúng ta giữ ý tưởng về dẫn và theo nhưng bỏ đi quan điểm rằng nó liên quan đến giới tính? Hơn nữa, sẽ thế nào nếu một cặp đôi có thể dẫn và theo nhau và sau đó đổi chỗ? Rồi lại đổi ngược lại? Sẽ ra sao nếu nó giống một cuộc hội thoại, lần lượt nghe và nói, như ta làm trong cuộc sống? Sẽ ra sao nếu ta khiêu vũ y như thế? Chúng tôi gọi nó là "Dẫn Luân Chuyển" JF: Hãy thử điều này với một điệu Latin, salsa. Với salsa, có một bước chuyển chủ chốt, gọi là dẫn chéo người. Ta dùng nó như dấu câu để chia ý. Có thể hơi khó để nhìn ra nếu bạn không quen nhìn nó, vậy nên nó đây. Lại lần nữa cho các bạn ngồi ghế rẻ tiền. (Cười lớn) Và đây là động tác đó một lần nữa, đẹp và chậm. Bây giờ, nếu ta áp dụng cách suy nghĩ dẫn-luân-chuyển cho bước chuyển này, bước dẫn chéo người trở thành một điểm mà người dẫn và người theo có thể đổi chỗ. Người theo có thể quyết định thay thế người dẫn, hoặc người dẫn chọn không dẫn nữa, từ đó biến nó thành bước dẫn chéo người ngược. Đây là chuyển động chậm của nó. Và đây là hình ảnh của nó khi chúng tôi dùng trong bài nhảy lúc đầu. Với sự cải tiến đơn giản này, điệu nhảy chuyển từ độc dẫn sang hài hoà. Ai cũng có thể dẫn. Ai cũng có thể theo. Và quan trọng hơn, bạn có thể đổi ý. Đây chỉ là một ví dụ về cách áp dụng nó, nhưng một khi tín hiệu xuất hiện, điều gì cũng có thể xảy ra. TC: Hãy xem cách nghĩ Dẫn Luân Chuyển có thể áp dụng cho điệu walts như thế nào. Bởi vì, tất nhiên, nó không chỉ là một cơ cấu chuyển vai dẫn; mà là một cách nghĩ thực có thể làm cho bài nhảy hiệu quả hơn. Xem nào: điệu walts. Điệu walts là một điệu nhảy xoay vòng Nghĩa là đối với người dẫn, họ dành nửa bài nhảy đi lùi về sau, hoàn toàn không thấy đường. Và bởi vì vị trí của người theo, thì về cơ bản, không ai thấy được họ đang bước đến đâu. (Cười lớn) Vậy là bạn đang ở trên sàn nhảy đây, và thử tưởng tượng cái cặp mù lòa kia tiến đến chỗ bạn mà xem. JF: Raaaaaah! (Cười lớn) TC: Thực tế đã có nhiều tai nạn xảy ra vì điểm mù này. Nhưng sẽ thế nào nếu các đôi thực hiện được một động tác chuyển trong một giây thôi? Sẽ có thể tránh khỏi nhiều tai nạn. Thậm chí nếu một người dẫn cả bài nhảy nhưng thực hiện được bước chuyển này, thì vẫn sẽ an toàn hơn nhiều, đồng thời, mang được mỹ quan mới vào điệu waltz. Bởi vì vật lý chả quan tâm gì đến giới tính của bạn đâu. (Cười lớn) JF: Chúng tôi đã dùng Dẫn Luân Chuyển ở các CLB, các trung tâm hội nghị và trong "Điệu Mở Màn", vở kịch chúng tôi dựng cùng Lisa, trên các sân khấu ở Bắc Mĩ và châu Âu. Và nó chưa bao giờ mất đi sự thu hút. Tức là, ngoài cái nhìn kì lạ khi thấy hai người đàn ông nhảy với nhau, nó luôn rất khêu gợi và thu hút. Nhưng vì sao? Bí mật nằm ở điều khiến Lisa xem buổi diễn đầu tiên của chúng tôi là "mang tính chính trị". Không chỉ vì chúng tôi chuyển đổi giữa dẫn và theo; mà vì chúng tôi kiên định với dáng vẻ, cá tính và sức mạnh của mình, dù cho chúng tôi đang giữ vai trò gì. Chúng tôi vẫn là chính mình. Và đó mới chính là sự tự do chân chính-- không chỉ là sự tự do được đổi vai trò, mà còn là sự tự do khỏi bị định hình bởi bất cứ vai trò nào bạn nắm giữ, sự tự do được sống thật là chính mình. Hãy quên đi việc một người dẫn, hay người theo, phải trông thế nào. Hãy cứ là người theo nam tính hay người dẫn nữ tính. Hãy là chính mình . Rõ ràng là, điều này cũng được áp dụng ngoài sàn nhảy, nhưng trên sàn nhảy, ta có cơ hội hoàn hảo hơn để cải thiện một mô hình cũ, để kế thừa một truyền thống xưa, và khiến nó trở nên tiêu biểu hơn cho thời đại và cách ta sống ngày nay. TC: Jeff và tôi đều từng khiêu vũ với cả nam và nữ và chúng tôi yêu khiêu vũ. Nhưng chúng tôi khiêu vũ với nhận thức rằng nó là một thứ thuộc về lịch sử đã làm nhiều thành phần trên phổ bản dạng phong phú của chúng ta hiện nay phải câm lặng và biến mất. Chúng tôi sáng tạo ra Dẫn Luân Chuyển như một cách để tách ra khỏi những ý tưởng không thuộc về mình và đưa khiêu vũ trở lại đúng bản chất của nó: nghệ thuật tinh tế của chăm sóc lẫn nhau. (Âm nhạc) (Vỗ tay)