Khi quyển sách thiếu nhi đầu tiên của tôi được xuất bản năm 2001, tôi trở lại trường tiểu học cũ để nói chuyện với các em về công việc của một nhà văn và người vẽ minh hoạ, khi đang chuẩn bị trình chiếu trong hội trường kiêm nhà ăn tôi nhìn về cuối phòng, và thấy bà ấy: cô giáo cấp dưỡng ngày xưa. Bà vẫn còn làm việc tại trường và đang bận rộn chuẩn bị bữa trưa. Tôi đến gần để chào bà, "Chào, Jeannie! Bà có khỏe không?" Bà ấy nhìn tôi, và tôi chắc rằng bà ấy nhận ra tôi, nhưng lại không thể nhớ ra "Stephen Krosoczka à?" Tôi kinh ngạc khi bà biết tôi là Krosoczka, nhưng Stephen thì lại là ông cậu hơn tôi đến 20 tuổi, bà là cô giáo cấp dưỡng của ông thời học sinh. Bà bắt đầu kể về những đứa cháu của mình, điều đó khuấy động tâm hồn tôi. Cô giáo cấp dưỡng của tôi có cháu, và vì vậy, có con, và vì vậy, hết ngày bà ấy sẽ rời khỏi trường? Tôi ngỡ bà sống luôn tại đây, cùng với những cái muỗng kia. Điều tôi chưa bao giờ nghĩ đến trước đây. Cuộc gặp gỡ bất ngờ ấy truyền cảm hứng cho tôi, sáng tác ra loạt truyện tranh Lunch Lady về một cô giáo cấp dưỡng sử dụng côn nhị khúc làm từ que xiên cá để chiến đấu chống lại các sinh vật cơ khí hóa, quái vật xe buýt, và những vận động viên toán học đột biến kết thúc mỗi quyển sách, bà bắt kẻ xấu bằng lưới trùm tóc, và tuyên bố: "Công lý đã được phục vụ!" (tràng cười) (vỗ tay) Thật ngạc nhiên, bởi vì loạt truyện tranh này được độc giả nhí nhiệt liệt đón nhận, các em gửi cho tôi những bức thư, thẻ và các tác phẩm nghệ thuật. Khi đến thăm các trường học, tôi nhận thấy đội ngũ cấp dưỡng đóng góp cho trường theo một cách hết sức ý nghĩa. Trên cả nước tất cả giáo viên cấp dưỡng đều nói với tôi: "Cảm ơn vì đã tạo ra chân dung một siêu-anh-hùng từ hình ảnh của chúng tôi." Bởi vì những con người này chưa được đối xử một cách tử tế trong một thời gian dài. Điều đó có ý nghĩa hơn cả với Jeannie. Trong lần xuất bản đầu tiên, tôi đã mời bà đến buổi giới thiệu sách, và trước mặt tất cả mọi người, tôi tặng bà một bản vẽ và vài quyển sách. 2 năm sau khi chụp tấm ảnh này, bà qua đời, tôi đến viếng bà, và không ngờ rằng mình sẽ nhìn thấy ở đó, bên cạnh quan tài của bà là bức tranh của tôi, chồng bà nói rằng nó có ý nghĩa rất lớn với bà khi sự chăm chỉ và giá trị của bà được công nhận, Điều đó thôi thúc tôi tổ chức một ngày để mang lại cảm xúc đó một lần nữa tại nhà ăn trên khắp cả nước: "Ngày hội Anh hùng Cấp dưỡng Học đường", ngày các em học sinh có thể làm những dự án sáng tạo cho giáo viên cấp dưỡng. Tôi hợp tác với Tổ chức Dinh dưỡng Học đường, và hơn 30 triệu học sinh tham gia vào chương trình cấp dưỡng mỗi ngày. Con số đó tương đương với hơn 5 tỉ bữa trưa được chuẩn bị cho mỗi năm học. Chuyện về chủ nghĩa anh hùng không dừng lại ở việc học sinh được thêm vài miếng gà trên khay thức ăn. Có Cô Brenda ở California, người luôn để mắt đến từng học sinh và báo cho người cố vấn của trường nếu phát hiện điều chi bất thường. Có những giáo viên cấp dưỡng ở Kentuckey nhận ra 67% học sinh của họ hằng ngày, trông chờ đến bữa ăn, mùa hè, lại được nhận thức ăn nữa, do đó, họ trang bị lại xe buýt của trường thành lập một đơn vị cấp dưỡng di động, đi khắp phố cung cấp bữa ăn cho 500 trẻ em mỗi ngày, suốt mùa hè. Các em học sinh đã làm những điều đáng kinh ngạc. Tôi biết là như thế. Các em làm những cái thẻ hamburger từ giấy thủ công. dùng hình những cô giáo cấp dưỡng dán vào truyện tranh của tôi, và gắn vào một hộp sữa được trang trí với rất nhiều hoa. Các em tự sáng tác truyện tranh, cô cấp dưỡng, nhân vật chính song hành với cô giáo của các em. Các em làm những chiếc bánh pizza "cảm ơn" mỗi em ký tên lên một mẩu thức ăn được làm từ giấy thủ công. Tôi thật sự cảm động bởi những phản hồi từ các cô giáo cấp dưỡng, một người đã nói với tôi, rằng, "Trước đây, tôi cảm thấy như mình bị bỏ quên trong ngôi trường này. rằng không ai nhận ra sự có mặt của chúng tôi." Một người khác nói với tôi, "Anh biết không, những gì tôi có được từ sự kiện này là người ta công nhận công việc này à quan trọng." Dĩ nhiên, những gì cô ấy là quan trọng. Tất thảy họ đều quan trọng. Họ cho con cái chúng ta ăn uống mỗi ngày, để một đứa trẻ học tốt, bụng của nó phải no trước đã, những người đàn ông và phụ nữ này đứng tuyến đầu trong việc tạo ra một xã hội có học thức. Vì vậy, tôi hy vọng các bạn sẽ không đợi đến "Ngày hội Anh hùng Cấp dưỡng Học đường" để gửi lời cảm ơn đến những nhân viên cấp dưỡng của mình, tôi hy vọng các bạn sẽ nhớ rằng lời cảm ơn có sức mạnh to lớn đến thế nào. Nó có thể làm thay đổi cuộc đời, cuộc đời của người được nhận, và cuộc đời của chính người thốt ra nó. Xin cảm ơn. (Vỗ tay)