Hai tháng trước, tôi và các con
quây quần bên màn hình chiếc điện thoại,
xem live stream lễ trao giải Game Awards,
một trong giải thưởng danh giá nhất
của cộng đồng làm game.
Họ công bố các ứng cử viên cho giải
Trò chơi đột phá của năm,
giải thưởng dành cho trò chơi
có sức sáng tạo nhất,
với cốt truyện có ý nghĩa
và mang thông điệp sâu sắc nhất.
Họ mở bì thư,
và tên trò chơi
của chúng tôi được xướng lên.
Một giải thưởng...
dành cho sự đột phá mạnh mẽ nhất.
Thực sự điều đó rất hài hước,
vì tôi luôn nghĩ rằng,
thắng giải thưởng lớn như vậy
sẽ có sức ảnh hưởng lớn đến cuộc đời tôi,
nhưng sự thực lại ngược lại.
Một buổi tối khó quên,
với thành quả to lớn đó...
Chúng đi vào quên lãng.
Nhưng tôi vẫn còn nhớ như in
những tối đau buồn,
chúng có sức ảnh hưởng lớn
đến bản thân tôi,
và những gì tôi làm.
Năm 2010, con trai thứ ba của tôi, Joel,
được phát hiện mắc phải u não hiếm gặp.
Trước khi năm đó kết thúc,
bác sĩ đã thông báo với gia đình tôi rằng,
khối u đó đã phát triển trở lại,
bất chấp việc con tôi đang được
hoá trị và xạ trị ở mức độ cao nhất.
Vào buổi tối kinh khủng đó,
sau khi biết được Joel
chỉ còn bốn tháng nữa để sống,
tôi ôm hai đứa con còn lại vào lòng,
lúc đó chúng mới chỉ có năm và ba tuổi,
và tôi không chắc
chúng hiểu được bao nhiêu,
vì vậy tôi đã kể cho chúng nghe
một câu chuyện cổ tích trước giờ đi ngủ.
Tôi kể về một hiệp sĩ quả cảm tên là Joel,
và cuộc hành trình chiến đấu chống lại
con rồng độc ác mang tên Ung thư.
Hằng đêm, tôi kể thêm
cho chúng nghe về câu chuyện đó,
nhưng tôi không bao giờ kết truyện.
Tôi cố gắng xây dựng
một bối cảnh dễ hiểu
và mong rằng
những lời cầu nguyện sẽ tới Chúa,
tôi không bao giờ
nói với chúng rằng hiệp sĩ đó,
người đã chiến đấu vô cùng quả cảm,
đã không thể tiếp tục được nữa
và đã yên nghỉ vĩnh hằng.
Tôi may mắn đã không phải kể
đoạn kết câu chuyện cổ tích đó.
Những đứa trẻ đã quá lớn.
Hơn mọi mong đợi, Joel có phản ứng tốt
với việc điều trị lâm sàng,
nên thay vì chỉ tính bằng tháng,
chúng tôi có vài năm để học cách yêu quý
hết mực đứa con đang chết dần của mình.
Học cách chấp nhận cái cảm giác đáng ghét
khi phải cố gắng giành lại dù chỉ
chút tình thương yêu bé nhỏ
để chiến đấu với nỗi đau
dai dẳng không dứt
khi ngày đó đã cận kề.
Chúng tôi không chỉ
che chở con mình về thể xác,
bởi Joel đáng để yêu quý, mặc dù
tình yêu đó đã xé nát chúng tôi.
Và bài học về sự sống le lói đó
đã thay đổi tôi hoàn toàn,
nhiều hơn bất cứ phần thưởng nào.
Chúng tôi bắt đầu sống như thể
Joel còn có thể,
và bắt đầu phát triển một tựa game
có tên "That Dragon, Cancer."
Đó là câu chuyện của Joel.
Đó là câu chuyện về khát khao sự sống
trước lưỡi hái Tử thần.
Đó là câu chuyện về niềm tin,
và sự nghi ngờ
và việc nhận ra, vật lộn với cảm giác
muốn bỏ cuộc là một phần để có niềm tin,
đó cũng là phần quan trọng nhất.
Đó là câu chuyện
khởi đầu với một phép màu,
và kết thúc trong những hoài niệm.
(Nhạc)
(Cười)
(Vỗ tay)
(Nhạc)
(Video) Bố: Ngựa chạy nhong nhong,
con có thích không?
(Cười)
Bố rất vui khi con cười.
(Nhạc)
(Cười)
[Một Hành trình Hi vọng
trước lưỡi hái Tử thần]
[That Dragon, Cancer]
(Nhạc)
Khi bạn chơi trò "That Dragon, Cancer,"
bạn sẽ chứng kiến cuộc sống của Joel
qua nhiều cung bậc cảm xúc,
khám phá những cảm giác
mà gia đình chúng tôi đã trải nghiệm.
Cảm giác có chút gì đó như thể
việc phân tích tính tương tác ở thơ
bởi vì mỗi trò chơi
đều mang một thông điệp,
vậy nên khi càng nhiều
người chơi tự hỏi bản thân
về thông điệp mà nhà phát triển
đang cố gắng truyền tải và lý do của nó,
họ càng có nhiều trải nghiệm chơi hơn.
Joel dạy cho chúng tôi rằng
sự sống như một ngọn nến trước gió,
và chúng tôi đã đưa điều đó vào game.
Người chơi sẽ mong đợi việc trò chơi này
sẽ có cốt truyện không tuyến tính,
họ muốn trải nghiệm sự quan trọng
của việc ra quyết định,
và làm thay đổi kết cục trò chơi
bằng các quyết định đó.
Chúng tôi đã phá vỡ quy tắc đó,
đạp đổ quyền lựa chọn ngay trước mắt họ,
vậy nên họ sẽ tự hiểu ra rằng,
họ không thể làm bất cứ điều gì
để thay đổi số phận của Joel.
Họ cảm nhận điều đó một cách sâu sắc
và tuyệt vọng giống như chúng tôi đã từng,
trong cái đêm chúng tôi ôm Joel vào lòng
và cầu nguyện hàng tiếng đồng hồ,
cố gắng níu giữ hy vọng mong manh
về một phép màu chẳng thể có.
Chúng ta đều muốn thắng,
nhưng khi nhận ra bạn không thể thắng,
vậy thì bạn chơi với mục đích gì?
Tôi không hề có ý định làm game,
nhưng những khoảnh khắc đó
đã thay đổi cuộc đời tôi,
chúng là kết quả của những lúc khó khăn,
không phải từ vinh quang chúng tôi có.
Khi tin rằng Joel sẽ sống sót,
tôi đã bỏ việc làm game
cho chồng của tôi.
tôi thử làm vài thứ khác,
và cũng có vài ý tưởng khác trong đầu.
Nhưng sau cái đêm mà Joel vĩnh viễn ra đi,
động lực đó,
cái động lực chia sẻ cuộc sống của Joel
thông qua làm game...
tôi không thể cưỡng lại ý nghĩ đó.
Tôi viết code nhiều hơn,
tôi họp với đội thiết kế của mình,
tôi nêu ra nhiều ý tưởng hơn
và trực tiếp làm cùng họ.
Và tôi hiểu ra rằng tạo ra một trò chơi
là kể lại được một câu chuyện,
nhưng với góc nhìn
và trải nghiệm hoàn toàn mới.
Tất cả các yếu tố tưởng tượng
và mang tính biểu trưng đều có,
nhưng chúng được thiết kế
thích hợp với người chơi,
và sự đáp ứng từ hệ thống
Đó là công việc đầy thử thách.
Tôi phải nghĩ ra phương pháp
hoàn toàn mới để làm điều đó,
nhưng tôi thích chúng.
Tôi đã có thể không nghĩ ra điều đó
nếu không có Joel.
Bạn có thể hơi ngạc nhiên
khi thấy chúng tôi chọn việc sẻ chia
câu chuyện về ung thư bằng cách làm game.
Có lẽ bạn cũng nghĩ giống
rất nhiều người đi trước bạn:
Ung thư không phải trò chơi.
Hãy nói với những bố mẹ có con bị ung thư
về việc lấy găng tay y tế
và thổi nó lên như quả bóng bay,
hay giả vờ coi ống tiêm
là một chiếc tàu vũ trụ,
hay để con mình lái chiếc giường bệnh
chạy vút qua hành lang bệnh viện
giống như một cuộc đua xe.
Bởi lẽ khi bạn có con nhỏ,
mọi thứ quanh bạn đều là trò chơi.
Và khi con bạn gặp phải
một biến cố nào đó,
bạn sẽ càng cố gắng để biến cuộc sống
của chúng thành những trò chơi vui nhộn,
bởi lẽ con trẻ thích khám phá thể giới
thông qua những trò chơi.
Trong khi ung thư có thể
cướp đi nhiều thứ từ gia đình,
đừng để nó cướp đi tiếng cười.
Nếu bạn đang nghe tôi nói
và bạn đang tưởng tượng đến một gia đình
đang kề bên giường bệnh
của đứa con đang hấp hối,
mà bạn không nghĩ về niềm vui
như là một phần của khung cảnh đó,
thì chúng tôi đã đúng
khi chia sẻ câu chuyện của mình cho bạn,
vì đó là một giai đoạn
rất khó khăn của chúng tôi.
Sự khó khăn không thể diễn tả thành lời,
nhưng cũng chan chứa hy vọng,
tình thương sâu sắc,
và những niềm vui
mà tôi chưa từng trải qua.
Chúng tôi đã cố gắng chia sẻ thế giới đó
thông qua trò chơi của mình,
tới những người
chưa từng trải qua điều đó,
bởi chúng tôi không thể hình dung nổi
thế giới đó cho đến khi nó thực sự xảy ra.
Chúng tôi làm một trò chơi rất khó chơi.
Nó chẳng phải bom tấn gì hết.
Mọi người phải chuẩn bị
để trải qua các cung bậc cảm xúc
trong một câu chuyện mà họ biết
nó sẽ làm trái tim họ đau đớn.
Nhưng khi trái tim ta đau đớn như vậy,
chúng sẽ tự lành theo cách khác.
Trái tim của tôi đã tự lành
với một nỗi đau ở trong nó,
tôi có thể ngồi cùng những người
đang đau đớn tột cùng,
nghe câu chuyện của họ
và cố gắng an ủi,
để họ biết rằng họ không bị bỏ rơi.
Vào buổi tối mà "That Dragon, Cancer"
thắng giải Game đột phá của năm,
chúng tôi vỗ tay,
chúng tôi tươi cười và nói về Joel,
nói về ảnh hưởng
của cậu ấy đối với chúng tôi,
nói về tất cả những đêm khó khăn
nhưng tràn đầy hy vọng của chúng tôi,
khi cậu ấy thay đổi chúng tôi
và dạy chúng tôi quá nhiều điều
về cuộc sống, niềm tin và mục đích sống.
Giải thưởng đó không thể so sánh được
với thậm chí một bức ảnh của con trai tôi,
nhưng nó đại diện cho tất cả những ai
tìm thấy ý nghĩa của trò chơi này,
những người tôi chưa từng gặp.
Họ thi thoảng viết mail cho tôi.
Họ nói rằng họ nhớ Joel,
cho dù họ chưa từng gặp cháu.
Họ nói về sự cảm thông của họ
dành cho con trai tôi,
họ giúp nỗi đau của tôi vơi đi phần nào,
khi biết rằng có một cậu bé mười tuổi
đang xem hướng dẫn chơi trên Youtube,
hoặc một bác sĩ đang chơi nó
bằng điện thoại trên máy bay,
hoặc một giáo sư giới thiệu Joel
tới các sinh viên năm nhất ngành Triết.
Chúng tôi tạo ra một tựa game khó chơi.
Nhưng tôi thấy điều đó hợp lý,
bởi những giờ phút khó khăn nhất
đã thay đổi chúng tôi
hơn mọi giải thưởng chúng tôi đạt được.
Bi kịch đó đã làm tôi thay đổi
nhiều hơn mọi giấc mơ tôi muốn đạt được.
Cám ơn.
(Vỗ tay)