Chào các bạn. Khi tôi còn nhỏ, Có một trải nghiệm đã làm thay đổi đời tôi, và thực tế đó là lý do tôi có mặt ở đây hôm nay. Khoảnh khắc đó đã ảnh hưởng sâu sắc đến cách tôi nghĩ về nghệ thuật, thiết kế và kỹ thuật. Tôi may mắn lớn lên trong một gia đình nghệ sĩ tài năng và đầy tình thương ở một trong những thành phố tuyệt vời nhất thế giới. Cha tôi, John Ferren, qua đời khi tôi chỉ mới 15 tuổi, ông là một nghệ sĩ có cả niềm đam mê và tay nghề điêu luyện. cũng giống như mẹ tôi, Rae. Ông là một trong những người thuộc trường phái biểu hiện trừu tượng của New York, cùng với các đồng nghiệp, ông đã đặt nền móng cho nghệ thuật hiện đại của Mỹ, và đóng góp vào việc thay đổi hệ tư tưởng Mỹ hướng đến quan điểm hiện đại trong thế kỷ 20. Chẳng là phi thường sao, so với hàng ngàn năm của nghệ thuật biểu hiện, thì nghệ thuật hiện đại, nói một cách so sánh, tuổi đời chỉ mới khoảng 15 phút thôi nhưng giờ đây nó đã phổ biến sâu rộng. Cũng như nhiều phát minh quan trọng khác, những ý tưởng căn bản đó không đòi hỏi công nghệ mới, mà là tư duy tươi mới và sự sẵn lòng thử nghiệm, cộng với sự kiên cường đối diện với chỉ trích và chối bỏ gần như của cả thế gian. Trong nhà của chúng tôi, nghệ thuật ở khắp mọi nơi. Nghệ thuật giống như oxy, bao quanh chúng tôi và cần cho sự sống. Khi tôi xem bố tôi vẽ, ông đã dạy tôi rằng nghệ thuật không phải là việc trang trí, mà là truyền đạt ý tưởng theo một cách khác, để có thể kết nối các thế giới của kiến thức và nhận biết. Trong môi trường giàu tính nghệ thuật này, bạn có thể cho rằng tôi có thể đã bị ép buộc đi theo truyền thống gia đình, nhưng không. Tôi đi theo con đường như hầu hết các đứa trẻ khác những kẻ được lập trình về mặt di truyền học để làm cho cha mẹ chúng phát điên. Tôi không hề có chút hứng thú trở thành một nghệ sĩ, chắc chắn không phải là một thợ vẽ. Cái tôi đam mê là điện tử và máy móc-- tháo rời ra, lắp thành cái mới, và làm cho chúng hoạt động. May thay, gia đình tôi cũng có người làm kỹ sư, và với cha mẹ tôi, họ là những hình mẫu đầu tiên. Đặc điểm chung mà họ đều có là làm việc hết sức chăm chỉ. Ông nội tôi là chủ sở hữu và vận hành một nhà máy sản xuất kệ tủ bếp bằng thép tấm ở Brooklyn. Vào cuối tuần, chúng tôi cùng đến phố Cortlandt đó là chợ đồ cũ điện tử và vô tuyến. Ở đó, chúng tôi khám phá hàng đống các đồ điện tử lỗi thời, và trả vài đô la mang những đồ quý giá về nhà như máy ngắm ném bom Norden, phụ tùng máy tính đèn điện tử đời đầu của IBM. Tôi thấy các đồ vật này đều hữu dụng và lôi cuốn. Tôi đã học về kỹ thuật và cách các thiết bị hoạt động, không phải ở trường mà là bằng cách tháo rời chúng và khám phá các thiết bị phức tạp đầy huyền hoặc này. Tôi đã làm việc này hàng giờ đồng hồ mỗi ngày, tất nhiên là tránh khỏi bị điện giật chết. Cuộc sống rất êm ả. Tuy nhiên, vào mỗi mùa hè, thật là buồn, các máy móc này bị bỏ lại phía sau khi tôi và cha mẹ tôi đi du lịch nước ngoài để khám phá lịch sử, các công trình nghệ thuật và thiết kế. Chúng tôi thăm bảo tàng và tòa nhà lịch sử nổi tiếng của cả Châu Âu và Trung Đông, nhưng để khuyến khích niềm đam mê ngày một phát triển của tôi về khoa học và công nghệ, họ đã thả tôi đến một số nơi như Bảo tàng Khoa học London, nơi mà tôi có thể một mình lang thang đây đó hàng giờ để tìm hiểu về lịch sử khoa học và công nghệ. Sau đó, khi tôi khoảng 9 tuổi, chúng tôi đến Rome. Vào một ngày hè oi bức, chúng tôi thăm một tòa nhà hình trống nhìn từ bên ngoài hoàn toàn không có gì thú vị. Bố tôi nói rằng nó được gọi là Pantheon, một ngôi đền của tất cả các vị thần. Nó trông không có gì đặc biệt khi nhìn từ bên ngoài, nhưng khi đi vào trong, tôi kinh ngạc ngay lập tức bởi ba điều: Điều đầu tiên, nó mát mẻ dễ chịu dù hơi nóng ngột ngạt bên ngoài. Cả tòa nhà rất tối, nguồn sáng suy nhất chiếu từ một cái lỗ lớn mở trên trần nhà. Cha tôi đã giải thích rằng đó không phải là cái lỗ để trống, mà nó được gọi là giếng trời, một con mắt nhìn lên thiên đàng. Và có điều gì đó ở đây, tôi không hiểu tại sao, chỉ cảm thấy đặc biệt. Khi chúng tôi đi vào giữa phòng, Tôi đã ngước nhìn lên thiên đàng xuyên qua giếng trời. Đây là thánh đường đầu tiên tôi từng đến cho phép một tầm nhìn không giới hạn giữa Chúa Trời và con người. Nhưng tôi tự hỏi, khi trời mưa thì sao? Cha tôi có thể đã gọi nó là một con mắt, nhưng nó thực ra là một cái lỗ lớn trên trần nhà. Tôi đã nhìn xuống và thấy các rãnh thoát nước các rãnh được khắc sâu vào sàn nhà bằng đá. Khi mắt tôi quen dần với bóng tối, Tôi đã có thể nhìn rõ các chi tiết trên sàn nhà và các bức tường xung quanh. Không có gì đặc biệt, cũng chỉ là các biểu tượng mà chúng tôi đã từng thấy khắp nơi ở Rome. Nhưng thực ra, nó trông giống Con đường Appian mà người bán đá cẩm thạch đã chỉ cho tôi cũng với cuốn sách hàng mẫu của anh ta, đã đưa nó cho Hadrian xem, và Hadrian nói, "Chúng ta sẽ lấy hết số này." (Cười) Nhưng trần nhà quả thật tuyệt vời. Nó giống như mái vòm Buckminster Fuller mà tôi đã thấy trước đây, và Bucky là một người bạn của cha tôi. Trần nhà có đường kính lớn - 142 ft (~43m) hiện đại, công nghệ cao và thật ấn tượng không hề tình cờ, đây chính xác cũng là chiều cao của nó. Tôi yêu nơi này. Một nơi rất đẹp, không giống nơi nào tôi thấy trước đó, tôi hỏi bố, "Nó được xây khi nào vậy bố?" Ông trả lời "Khoảng 2,000 năm trước." Và tôi nói, "Không, ý con hỏi cái mái ấy." Bạn thấy đấy, tôi tưởng đó là cái mái của thời hiện đại đã được đặt lên bởi vì mái nguyên thủy của nó đã bị phá hủy thời chiến tranh xa xưa. Bố tôi nói, "Đó là cái mái nguyên thủy đấy" Khoảnh khắc đó đã thay đổi đời tôi, và tôi có thể nhớ như in như thể mới hôm qua. Lần đầu tiên, tôi đã nhận ra người xưa đã rất thông minh từ 2,000 năm trước. (Cười) Điều này tôi chưa từng nghĩ đến. Ý tôi là các kim tự tháp ở Giza, mà chúng tôi đã ghé thăm năm ngoái và quả thật chúng rất ấn tượng với thiết kể đủ đẹp, nhưng hãy xem, nếu tôi có ngân sách không giớn hạn, 20 000 đến 40 000 nhân công, và 10 đến 20 năm, để cắt và kéo các khối đá qua các vùng quê, thì tôi cũng xây được kim tự tháp. Nhưng chỉ bằng lao động khổ sai người ta không thể xây nên mái vòm đền Pantheon, 2,000 năm trước đã thế, và ngày nay cũng vậy. Và thật tình cờ, ngôi đền này vẫn có vòm mái lớn nhất bằng bê tông không gia cố từng được xây. Để xây Pantheon cần có vài phép lạ. Tôi gọi đó là phép lạ, để muốn nói có những vấn đề về mặt kỹ thuật là hầu như bất khả, đây là những việc có rủi ro cao và có thể không thể nào hoàn thành tại thời điểm này, đương nhiên trong tay các ban thì sự thể sẽ khác. Ví dụ, đây là một số phép lạ về đền Pantheon. Để tạo nên một cấu trúc khả dĩ, người ta phải sáng chế ra loại bê tông siêu bền, và để chịu được sức nặng, người ta thay đổi mật độ của cố kết khi thi công từ dưới lên mái vòm. Để tạo độ vững và độ nhẹ, cấu trúc của mái vòm dùng 5 vòng mái, mỗi vòng có kích thước giảm dần, tạo khả năng phân bổ lực hài hòa cho thiết kế. Ở bên trong đền mát rượi bởi vì khối nhiệt khổng lồ của nó, đối lưu tự nhiên của luồng khí đi lên qua giếng trời, và hiệu ứng Venturi khi gió thổi qua nóc của tòa nhà. Tôi khám phá ra lần đầu tiên rằng bản thân ánh sáng có giá trị vô song. Luồng ánh sáng chiếu qua giếng trời vừa đẹp vừa dễ chịu, lần đầu tiên tôi nhận ra ta có thể thiết kế ánh sáng. Hơn nữa, tất cả các hình thức thiết kế, thiết kế trực quan, đều không phù hợp nếu không có ánh sáng, bởi vì không có ánh sáng, bạn không thể thấy thiết kế nào cả. Tôi cũng nhận ra rằng tôi không phải là người đầu tiên nhận ra nơi này thật là đặc biệt. Nó sống sót trước tác động của trọng lực, những kẻ man rợ, cướp bóc, phát triển, và tàn phá của thời gian; tôi tin đây là tòa nhà trường tồn bền nhất trong lịch sử. Phần lớn nhờ chuyến thăm này, tôi đã hiểu ra rằng, trái ngược với những điều học ở trường, thế giới nghệ thuật và thiết kế thực chất không phải là không tương thích với khoa học và kỹ thuật. Tôi đã nhận ra khi kết hợp chúng lại, bạn có thể tạo nên những cái tuyệt vời không thể nào thực hiện được trong cả hai lĩnh vực riêng rẽ. Nhưng ở trường học, với một vài ngoại lệ, hai lĩnh vực này được xem là hai thế giới riêng biệt, và hiện nay vẫn thế. Các thầy giáo của tôi nói rằng tôi cần phải nghiêm túc và tập trung vào một lĩnh vực này hoặc kia. Tuy nhiên, thúc ép tôi chuyên tâm chỉ vào một lĩnh vực làm tôi càng đề cao những nhân tài đa năng như Michelangelo, Leonardo da Vinci, Benjamin Franklin, những người đúng là đã làm những điều ngược lại. Điều này khiến tôi yêu thích và muốn trở thành con người của cả hai thế giới. Làm thế nào dự án Pantheon với tầm nhìn sáng tạo chưa từng có và phức tạp về mặt kỹ thuật đã trở thành hiện thực? Một ai đó, tự thân họ có lẽ là Hadrian cần một tầm nhìn sáng tạo, thông minh Họ cũng cần khả năng thuyết phục và lãnh đạo cần thiết để tập hợp kinh phí và tổ chức thực hiện, và sự tinh thông về khoa học và kỹ thuật với năng lực và bí quyết để thúc đẩy những thành tựu hiện có đi thậm chí xa hơn. Tôi tin rằng để sáng tạo nên những tác phẩm để đời này ta phải có ít nhất năm điều kì diệu. Vấn đề là dù cho bạn có tài năng tới đâu giàu có hay thông minh cỡ nào, bạn chỉ có được một đến một rưỡi điều kì diệu là cùng. Chỉ đến thế thôi. Đó là giới hạn. Và rồi bạn hết thời gian, hết tiền, hết nhiệt huyết, hết tất tần tật. Hãy nhớ, hầu hết mọi người không thể nghĩ là người ta có nổi thậm chí một trong những điều kỳ diệu về kỹ thuật này, và cần ít nhất năm điều để xây dựng công trình như Pantheon. Theo tôi, những người nhìn xa trông rộng hiếm thấy này có thể nghĩ thấu cả thế giới của nghệ thuật, thiết kế và kỹ thuật; họ có khả năng nhận biết khi nào những người khác hội đủ các điều kì diệu để mang mục tiêu đến gần tầm với. Nhờ có tầm nhìn rất rõ ràng, họ có cam đảm và quyết tâm để đưa ra những phép lạ còn lại và họ thường nắm lấy những điều người khác nghĩ là trở ngại không thể vượt qua và biến chúng nên những nét thành công đặc biệt. Hãy lấy giếng trời của Pantheon làm ví dụ. Bằng quyết tâm đưa nó vào thiết kế, nghĩa là bạn không thể dùng nhiều công nghệ đương thời đã được phát triển cho các mái vòm thời La Mã. Tuy nhiên, thay vì tận dụng kỹ thuật này và chỉ cần tính lại về trọng lượng và phân bổ ứng suất, họ cả gan đưa ra một thiết kế chỉ được thực hiện với một giếng trời lớn ở trên nóc. Công trình đã xong! thỏa mãn yêu cầu mỹ học, thiết kế để chiếu sáng, làm mát và mối liên lạc trực tiếp với bầu trời. Không tệ. Những người này không chỉ tin rằng có thể làm những điều không thể, mà phải làm cho được như thế. Ta hãy gác lại lịch sử cổ đại. Vậy đâu là những ví dụ hiện thời về những công trình kết hợp thiết kế sáng tạo với tiến bộ công nghệ tài tình để lại cho đời hàng ngàn năm sau? Vâng, đưa được con người lên mặt trăng là tài, và đưa được con người trở lại Trái đất cũng không hề tệ. Nói về một bước nhảy vọt khổng lồ: Thật khó tưởng tượng một thời khắc sâu sắc trong lịch sử loài người khi chúng ta lần đầu rời khỏi thế giới của mình để đặt chân vào một thế giới khác. Điều tiếp theo sau mặt trăng là gì? Người ta dễ nói rằng đền thờ của hôm nay là Internet, nhưng thực ra tôi nghĩ điều đó hoàn toàn sai, hoặc ít nhất chỉ là một phần của câu chuyện. Internet không phải là đền thờ Pantheon. Đúng hơn, nó giống như sự phát minh ra bê tông: quan trọng, và hoàn toàn cần thiết để xây đền Pantheon bền vững, nhưng hoàn toàn không đủ nếu chỉ có bê tông. Tuy nhiên, cũng như công nghệ bê tông đóng vai trò quan trọng trong việc xây dựng đền Pantheon các nhà thiết kế mới ngày nay sẽ sử dụng công nghệ Internet để tạo ra các khái niệm mới bền vững. Điện thoại thông minh là một ví dụ hoàn hảo. Rồi đa số mọi người trên hành tinh này sẽ có một cái, và ý tưởng kết nối mọi người với kiến thức và với nhau sẽ trụ lại. Bước tiếp theo là gì? Tiến bộ gì sắp xãy ra sánh được với Pantheon? Hãy nghĩ về điều này. Tôi không kể đến nhiều đột phá rất được hoan nghênh và kịch tính như chữa bệnh ung thư. Tại sao? Bởi Pantheons được dựng nên trên các vật thể vật chất được thiết kế, vật thể này tạo cảm hứng đơn giản qua việc nhìn và cảm nhận chúng, và sẽ tiếp tục như vậy mãi mãi. Nghệ thuật là một loại ngôn ngữ khác. Những đóng góp quan trọng kéo dài sự sống và giảm bớt đau đớn, tất nhiên là quan trọng và tuyệt vời, nhưng chúng chỉ là một phần liên tục của kiến thức và công nghệ tổng thể của chúng ta, giống như internet vậy thôi. Vậy điều tiếp theo là gì? Có lẽ trái với những gì là cảm tính tôi đoán đó là một ý tưởng nhìn xa trông rộng có từ cuối thập niên 1930 kể từ đó đã được hồi sinh qua từng thập kỉ: Đó là xe tự điều khiển. Trong khi bạn đang suy nghĩ, cho tôi giải lao một tí. Làm thế nào một phiên bản mơ mộng về kiểm soát hành trình có thể đứng vững được? Nhìn xem, phần lớn thế giới chúng ta được thiết kế xoay quanh đường sá và phương tiện. Đây là những điều thiết yếu dẫn đến thành công của Đế chế Roma như hệ thống đường cao tốc liên bang cho sự thịnh vượng và phát triển của nước Mỹ. Ngày nay, những con đường nối liền thế giới chúng ta chen chúc bởi xe hơi và xe tải tình trạng này về cơ bản vẫn không thay đổi trong 100 năm tới. Mặc dù có lẽ không rõ ràng hôm nay, nhưng xe tự điều khiển sẽ là công nghệ chính cho phép chúng ta tái thiết kế thành phố và nói rộng ra, tái thiết nền văn minh. Đây là lý do tại sao: Một khi xe tự điều khiển trở nên phổ biến, mỗi năm, những loại xe cộ này sẽ cứu được hàng chục ngàn mạng sống chỉ riêng ở Hoa Kỳ và cứu sống một triệu người trên toàn thế giới. Việc tiêu thụ năng lượng từ ô tô và ô nhiễm không khí sẽ giảm đi đáng kể. Việc tắc đường ở nội và ngoại vi các thành phố sẽ biến mất. Những loại xe này cho phép đưa ra những ý tưởng mới và hấp dẫn trong cách thiết kế thành phố, nơi làm việc và cách chúng ta sống. Chúng ta sẽ đến nơi muốn đến nhanh hơn và xã hội sẽ giành lại số lượng lớn sức sản xuất bị lãng phí khi ngồi trong các phương tiện giao thông ô nhiễm hiện nay. Nhưng tại sao là bây giờ? Tại sao ta nghĩ việc này đã sẵn sàng? Bởi vì trong 30 năm qua, những người không ở trong ngành công nghiệp ô tô đã tiêu tốn vô số tỉ đô để tạo ra những điều kì diệu cần thiết, nhưng với mục đích hoàn toàn khác. Nghiên cứu của dự án phòng thủ tiên tiến (DARPA), các trường đại học, và các công ty ngoài ngành công nghiệp ô tô nhận thấy rằng nếu con người ta thông minh sáng suốt thì ngành công nghệ tự động có thể đã được khai triển xong xuôi.. Vậy thì 5 điều kỳ diệu cần cho ngành ô tô tự động là gì? Một, bạn cần biết bạn đang ở đâu và thời gian chính xác là gì Điều này được hệ thống GPS giải quyết chặt chẽ. Đó là Hệ thống Định Vị Toàn cầu, mà chính phủ Mỹ đã thiết lập. Bạn cần biết các con đường ở đâu, quy luật đi đường là gì và nơi bạn muốn đến. Nhu cầu khác nhau của hệ thống điều hướng cá nhân, các hệ thống điều hướng trong xe, và bản đồ dựa trên web đáp ứng nhu cầu này . Bạn cần có thông tin liên lạc gần như liên tục với mạng lưới điện toán hiệu suất cao và với những người lân cận khác để hiểu được ý định của họ. Công nghệ không dây đã phát triển cho thiết bị điện thoại, với một vài điều chỉnh nhỏ, là hoàn toàn phù hợp để giải quyết vấn đề này. Có thể bạn sẽ muốn bắt đầu với một số con đường bị hạn chế mà cả xã hội và giới luật sư đồng ý rằng chúng sẽ an toàn khi sử dụng cho mục đích này. Hãy bắt đầu với các làn HOV (làn đường cho xe công suất cao) và di chuyển từ đó. Nhưng cuối cùng, bạn cần nhận ra rằng con người, bảng hiệu, vật thể trên đường. Tầm nhìn của máy, cảm biến đặc biệt, và điện toán công suất cao có thể làm nhiều điều, nhưng hóa ra vẫn còn chưa đủ khi gia đình bạn đang ở trên xe. Thỉnh thoảng, con người cần để cho trực giác hoạt động bạn có thể thực sự phải đánh thức hành khách trên xe và hỏi họ cái ổ voi ở giữa đường là cái quái gì thế. Không quá tệ, nó cho chúng ta một cảm nhận về mục đích trong thế giới mới này. Ngoài ra, khi những tay lái đầu tiên giải thích cho chiếc xe đang bị bối rối rằng ổ voi lù lù ở ngã ba đường thực ra là một nhà hàng, và không sao, cứ tiếp tục lái, tất cả các xe khác trên mặt đất từ thời điểm này trở đi sẽ biết điều này. 5 điều kỳ diệu đã được kể ra gần hết, giờ đây bạn chỉ cần có một tầm nhìn sáng suốt về một thế giới tốt đẹp hơn với những chiếc xe tự điều khiển, những thiết kế đẹp mê hồn cùng nhiều tính năng mới, cộng với khá nhiều tiền và làm việc chăm chỉ để biến nó thành hiện thực. Thời điểm để bắt đầu chỉ một vài năm nữa, và tôi dự đoán rằng phương tiện tự điều khiển sẽ hoàn toàn thay đổi thế giới chúng ta qua vài thập kỉ tới. Tóm lại, tôi tin rằng chất hợp thành ngôi đền Pantheons tương lai đã ở đâu đó quanh đây, chỉ chờ người có tầm nhìn với kiến thức sâu rộng, những kỹ năng đa ngành, và niềm đam mê tột bật để hiệp một tất cả, và biến giấc mơ thành hiện thực. Nhưng những người như thế không tự nhiên mọc ra. Họ cần được nuôi dưỡng và khích lệ từ khi còn là những đứa trẻ. Chúng ta cần yêu thương và giúp đỡ họ để khám phá ra niềm đam mê của mình. Chúng ta cần động viên họ làm việc chăm chỉ và giúp họ hiểu rằng thất bại là một phần cần thiết để thành công, cũng như sự kiên trì vậy. Chúng ta cần giúp họ tìm ra hình mẫu của riêng họ, và cho họ sự tự tin để tin vào chính mình và để tìn rằng mọi sự đều có thể. và như ông tôi đã làm khi dẫn tôi đi mua đồ cũ và cũng như cha mẹ tôi đã làm khi họ dẫn tôi đến các bảo tàng khoa học chúng ta cần động viên họ tìm ra con đường đi của riêng mình, ngay cả khi con đường của họ rất khác với chúng ta. Nhưng có một lưu ý: chúng ta cũng cần định kỳ đưa họ ra khỏi những điều kì diệu hiện đại của mình như máy tính, điện thoại, máy tính bảng, máy trò chơi, và ti vi, hãy dẫn họ ra ngoài nắng để họ có thể cảm nhận được thiên nhiên và những kỳ quan thiết kế của thế giới, hành tinh và nền văn minh của chúng ta. Nếu chúng ta không làm vậy, thì bọn trẻ sẽ không hiểu được những điều quý giá kia là gì rằng tới một ngày nào đó chúng sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ và phát triển nó. Chúng ta cũng cần chúng hiểu vài điều dường như vẫn không được đánh giá đúng mức trong thế giới ngày càng phụ thuộc vào công nghệ, điều đó là nghệ thuật và thiết kế không phải là điều xa xỉ, cũng không phải không tương thích với khoa học và kỹ thuật. Chính nó là điều thiết yếu khiến chúng ta trở nên đặc biệt. Một ngày nào đó, nếu bạn có cơ hội, có lẽ bạn sẽ dẫn con mình đến thăm đền Pantheon, cũng như chúng tôi sẽ dẫn con gái mình là Kira, đến trải nghiệm trực tiếp sức mạnh của thiết kế đáng kinh ngạc này, được làm nên vào một ngày không có gì nổi bật tại Rome, đã trường tồn 2,000 năm vào tương lai để định hướng cho cuộc đời tôi. Xin cảm ơn (Vỗ tay)