Lần đầu tiên tôi thốt ra lời cầu nguyện
là trong một thánh đường có kính sơn màu.
Tôi quỳ gối thật lâu
sau khi giáo đoàn đã rời đi,
nhúng cả đôi tay trong nước thánh,
làm dấu thánh trên ngực của tôi,
cơ thể nhỏ bé của tôi
gục xuống như một dấu hỏi
trên hàng ghế gỗ của nhà thờ.
Tôi đã cầu nguyện Chúa cứu chữa cho tôi,
và khi Chúa không đáp lời
Tôi kết bạn với tĩnh lặng và hi vọng
rằng tội lỗi của mình sẽ tiêu tan
và dịu đi, miệng tôi
có thể tan ra như viên đường trên đầu lưỡi
nhưng sự sấu hổ vẫn ở lại như một dư vị.
Và trong nỗ lực để đưa tôi trở lại
với sự thánh thiện,
mẹ tôi nói rằng
tôi là một phép màu,
rằng tôi có thể lớn lên
thành bất kỳ ai mà tôi muốn,
Tôi đã quyết định
trở thành một cậu bé
Điều đó thật tuyệt,
Tôi đội mũ lưỡi trai, cười ngoác miệng
coi vết thương đầu gối như
huy chương đường phố,
chơi trò trốn tìm
với các mục đích sống còn lại.
Tôi đã vậy đấy.
Nhà vô địch trong trò chơi
mà những nhóc khác không theo được.
Cơ thể của tôi là một điều bí ẩn,
một câu hỏi không lời giải đáp,
là mối gắn kết giữa một cậu bé vụng về
và một cô bé ngoan,
và khi tôi 12 tuổi, giai đoạn làm cậu bé
dường như chẳng còn vui.
Những bà cô cổ hủ đã nhận ra
khi không còn thấy tôi mặc váy ngắn
họ bảo tôi rằng tính tình như thế
thì chẳng ai lấy đâu.
và rằng tôi sinh ra để kết hôn khác giới
và mang bầu.
Tôi đã nén chịu những lời lăng mạ
và cả gièm pha của họ
Bản thân tôi không thú nhận điều này.
Những đứa trẻ ở trường đã nói ra
mà chẳng chờ tôi cho phép.
họ goi tôi bằng cái tên
mà chính tôi chẳng nhận ra,
"đồng tính"
nhưng tôi giống con trai hơn là gái,
nhiều Ken hơn Barbie
Chẳng có gì phải ghét bỏ cơ thể tôi cả,
Tôi yêu nó đủ để vượt qua mọi chuyện,
Với tôi, nó là một ngôi nhà,
và khi ngôi nhà của ta sụp đổ,
ta không từ bỏ nó,
ta làm cho nó tiện nghi
để chứa đủ tất cả nội tâm ta,
và còn đủ đẹp
để mời khách tới thăm nhà,
và sàn nhà phải vững
để đứng được trên đó.
Mẹ tôi sợ rằng tôi tự coi mình
như những thứ đang mất dần.
Bởi vì bà thấy dư âm
để lại từ Mya Hal,
Leelah Alcorn, Blake Brockington.
Bà sợ tôi sẽ chết
mà không một lời trăn trối,
rằng tôi sẽ thành đề tài "hổ thẹn"
ở nhà chờ xe bus
Bà nói rằng tôi đã tự biến mình
thành một lăng mộ,
rằng tôi là một cái quan tài biết đi,
các mục tin tức khiến danh tính của tôi
trở thành chuyện hay ho,
Ai cũng nhắc đến Bruce Jenner
và sự tàn nhẫn khi sống trong cơ thể này
trở thành một dấu sao
tại cuối các mục về bình đẳng.
Chẳng ai nghĩ chúng tôi là con người
vì chúng tôi giống hồn ma hơn là thể xác
vì người ta sợ rằng
thể hiện giới tính của tôi là gian trá
một thứ như thế thật tai hại,
rằng nó lừa phỉnh
ngay trước mắt họ,
rằng cơ thể tôi là đồ chơi
cho mắt và tay họ
và một khi họ đã chán sự quái dị của tôi,
họ sẽ phun ra những thứ
mà họ không ưa.
Họ sẽ đưa tôi trở lại bí mật, treo tôi
lên cùng tất cả những bộ xương khác.
Tôi sẽ là điểm thu hút nhất.
Bạn có thấy rằng rất dễ
khi bảo người khác chết đi,
hay khi viết sai tên của họ trên bia mộ.
Và người ta vẫn băn khoăn tại sao
những cậu bé bị chọc ghẹo
họ biến mất khỏi hành lang của trường học
sợ bị trở thành một tâm điểm khác
trong giây lát
sự những thảo luận trong lớp học
trở thành ngày phán xét
và những trao đổi gần đây bao dung hơn
với trẻ chuyển giới hơn là các bậc cha mẹ.
Tôi không biết sẽ còn bao lâu
cho đến khi những bức thư tuyệt mệnh
tự thấy mình thừa thãi,
cho đến khi chúng ta thấy cơ thể mình
trở thành bài học về tội lỗi
từ rất lâu trước khi ta yêu nó.
Như Chúa đã không cứu rỗi
tất cả những sinh linh đáng thương này,
như dòng máu trong tôi chẳng là nước lành
để rửa sạch đôi chân Chúa.
Những lời cầu nguyện của tôi
giờ tắc nghẹn trong cổ.
Có lẽ cuối cùng tôi sẽ được cứu rỗi,
có lẽ tôi chẳng quan tâm,
có lẽ cuối cùng Chúa cũng nghe thấy
những lời cầu nguyện của tôi.
Xin cảm ơn.
(Khán giả vỗ tay)