Tôi là một blogger, nhà làm phim và cũng là người bán thịt, và tôi sẽ giải thích những công việc đó được kết hợp như thế nào. 4 năm trước, khi tôi và bạn tôi bắt đầu tháng ăn chay Ramadan đầu tiên ở một trong những thánh đường đông đúc nhất New York. Những người tu hành với râu quai nón và mũ trùm đầu tràn ngập đường phố. Đó là cơn ác mộng của FBI. (Tiếng cười) Là một phần của cộng đồng đó, chúng tôi biết nơi đây được chào đón ra sao. Trong nhiều năm, tôi đã nhìn thấy những hình ảnh miêu tả nơi đó như một tảng đá vô hồn, lạnh lẽo, hay giống như khuôn ảnh được người Hồi giáo ở Mỹ vẽ từ trải nghiệm của họ. Tức giận bởi tầm nhìn hạn hẹp đó, tôi và người bạn đã nảy ra một ý tưởng điên rồ: Bắt đầu tháng ăn chay truyền thống ở một nhà thờ Hồi Giáo ở mỗi bang vào mỗi đêm của tháng Ramadan rồi chia sẻ câu chuyện đó lên blog. Chúng tôi gọi là: "30 Thánh đường trong 30 ngày", đi qua 50 bang và chia sẻ câu chuyện của hơn 100 cộng đồng Hồi giáo, những người tị nạn Cam-pu-chia trong dự án của L.A cho đến những người da đen Sufis sống trong rừng ở Nam Carolina. Chúng tôi nhận ra hình ảnh tươi đẹp và đa dạng của người Mỹ. Truyền thông đã khiến phóng viên địa phương quan tâm đến cộng đồng Hồi giáo nhưng thú vị nhất là chứng kiến mọi người trên khắp thế giới được truyền cảm hứng để thực hiện cuộc hành trình 30 ngày của mình. Thậm chí, hai vận động viên NFL đã thực hiện chuyến đi trong thời gian nghỉ phép. Và hành trình 30 ngày đã nở rộ khắp thế giới, tôi bị mắc kẹt khi đang làm phim ở Pakistan. Đồng sự Omar và tôi không có ý tưởng nào để bắt đầu bộ phim có tên "Những chú chim đi bộ" về những trẻ em sống trên đường phố phải vật lộn tìm một mái ấm. Chúng tôi tập trung vào sự phức tạp của tuổi trẻ và những mâu thuẫn gia đình, nhưng bạn bè vẫn thúc giục chúng tôi thêm vào những vụ không tặc và mục tiêu giết chóc để bộ phim "gần gũi hơn", chủ yếu để giảm uy tín của chúng tôi trong câu chuyện liên quan đến vấn đề chính trị xã hội. Tất nhiên, chúng tôi đã không làm thế, thay vào đó, là đã đấu tranh cho tình yêu thương và tuổi trẻ bồng bột. Nhân tố đằng sau bộ phim chính là sự cảm thông, thứ thường bị thiếu hụt trong những bộ phim từng được ghi hình ở lãnh thổ của chúng tôi. Khi bộ phim được công chiếu ở lễ hội và rạp chiếu phim quốc tế, tôi quay về New York, với tất cả thời gian rảnh rỗi và rỗng túi, vợ tôi giao cho tôi việc nấu ăn cho cả gia đình. Bất cứ khi nào mua thịt halal trong vùng, tôi thấy có gì đó không ổn. Với những ai chưa biết, halal là một loại thịt được làm ra theo quy trình nuôi dưỡng và sản xuất nghiêm ngặt của đạo Hồi. Thật không may, phần lớn halal ở Mỹ không còn đạt chuẩn như mong muốn. Càng biết nhiều về sự thiếu đạo đức đó, tôi càng cảm thấy bị xúc phạm , đăc biệt bởi vì những cơ sở ở chính nơi tôi sống lại muốn lợi dụng tín ngưỡng ấy. Vì thế, với cảm xúc mãnh mẽ, và chưa hề có kinh nghiệm bán thịt nào, tôi và vài người bạn đã mở một quầy bán thịt ở ngay trung tâm thời trang của thị trấn phía Đông. (Cười) Chúng tôi gọi nó là "Honest Chops", (Nhát chặt thật thà) thịt hữu cơ lấy từ động vật chăn thả, và vừa túi tiền với các gia đình công nhân. Ở Mỹ, không có loại thực phẩm nào giống thế. Điều không thể tin nổi là 90% khách hàng của chúng tôi không phải là người Hồi giáo Với nhiều người, đó là lần đầu tiên tiếp xúc với người Hồi giáo ở khoảng cách gần đến thế. Có vẻ tôi đang lạc đề nhỉ (Cười) do hồi hộp đấy. Một sự hưởng ứng mạnh mẽ dành cho việc kinh doanh và người quản lí chăm chỉ làm việc để đơn giản hóa niềm tin và cộng đồng và cách duy nhất để đánh bại động cơ ấy là chơi theo luật khác biệt. Cạnh tranh với lối chơi sáng tạo. Với niềm tin, chiến lược và tình yêu mang theo, chúng tôi cương quyết lấy lại đức tin trong mọi bức hình, trong từng lát thịt, bởi nếu chúng tôi minh oan vì mục đích kêu gọi quần chúng, thì không chỉ có thất bại, mà còn bị nhấn chìm bởi những người nhiều tiền và điều kiện khác khi kể câu chuyện của mình. Nhưng động lực đó không phải vì tạo sự khác thường hay sự xác đáng. Chỉ đơn giản bởi vì cộng đồng của chúng ta là duy nhất và vô cùng tươi đẹp. Họ buộc chúng tôi tìm ra con đường kiên quyết để được công nhận và tôn trọng. Xin cám ơn! (Vỗ tay)