Tôi là một nghệ sĩ và tôi cắt sách. Một trong những tác phẩm đầu tiên của tôi "Hành trình mới đến với tri thức". Tôi muốn tạo ra một chồng sách mà người đến xem triển lãm sẽ nghĩ rằng chúng là những quyển sách bình thường cho đến khi lại gần, họ nhìn thấy một lỗ trống gồ ghề bên trong, tự hỏi điều gì đã xảy ra, tại sao, và suy nghĩ về vật liệu làm nên cuốn sách. Vâng, tôi yêu thích kết cấu nhưng càng yêu thích hơn nội dung và hình ảnh trong sách. Trong hầu hết tác phẩm của mình, tôi dán cạnh sách bằng lớp sơn dày để tạo nên một lớp da ngoài cho quyển sách, nó trở nên cứng trong khi trang giấy bên trong vẫn mềm, lúc đó, tôi khắc vào bề mặt quyển sách, và sẽ không di chuyển hay thêm thắt một thứ gì. Tôi chỉ đục xung quanh những gì mà tôi hứng thú. Vì thế, mọi thứ bạn thấy trong tác phẩm hoàn thiện là chính quyển sách ban đầu. Tôi nghĩ công việc của mình giống như hoà âm, bởi tôi làm trên nguyên liệu của người khác giống cách DJ làm việc trên các bản nhạc của người khác. Đây là sách về các bức họa của Raphael, nghệ sĩ thời Phục hưng, dùng tác phẩm của ông, trộn lẫn, khắc vào đó, tôi làm nên thứ mới mẻ và hiện đại hơn. Tôi cũng nghĩ về cách phá vỡ khuôn khổ cuốn sách và đẩy mạnh định dạng tuyến tính, tận dụng cấu trúc cuốn sách để nó trở thành bức điêu khắc thực thụ. Tôi sử dụng kẹp, dây thừng và các loại vật liệu, vật nặng, để giữ mọi thứ cố định trước khi sơn phết, để nó có thể giữ được hình dạng ban đầu để thứ như thế này có thể trở thành tác phẩm này đây, chỉ từ một quyển từ điển. Hoặc vật như thế này có thể thành tác phẩm như này. Hay vật này, ai biết được nó sẽ trở thành cái gì hay tại sao nó lại ở trong xưởng của tôi, sẽ trở thành tác phẩm như thế này. Một trong những lý do khiến người ta lo lắng khi phá hủy sách là họ không muốn xé nó, không ai thực sự muốn vứt sách đi, bởi ta cho rằng chúng giống như vật sống, như một cơ thể rõ ràng là chúng được tạo ra dựa trên tỉ lệ cơ thể người nhưng chúng cũng có khả năng tiếp tục lớn lên, trở thành vật mới. Thế nên, sách có sự sống. Với tôi, sách là một cơ thể, sách là công nghệ, sách là một công cụ. Và tôi cũng nghĩ sách như là một bộ máy, một bức tranh phong cảnh vậy. Đây là bộ bách khoa toàn thư đầy đủ được đánh bóng và kết nối với nhau, và khi khắc qua nó, tôi quyết định thứ tôi muốn. Với bách khoa toàn thư, tuy có thể chọn nhiều thứ, tôi lại đặc biệt chọn hình ảnh phong cảnh. Và với vật liệu sẵn có, tôi sử dụng giấy nhám, làm mượt các cạnh để các hình ảnh bổ trợ và vật liệu sách cũng tôn lên phong cảnh. Một trong những thứ tôi làm khi chạm trổ sách là nghĩ về hình ảnh cũng như nội dung, cả 2 đều rất quan trọng, vì sẽ thú vị biết bao khi đọc sách, đọc nội dung sách, hình ảnh hiện lên trong đầu ta, lấp đầy sự tưởng tượng. Khi xem nội dung, chúng ta tạo ra hình ảnh, và khi nhìn vào hình ảnh, chúng ta dùng ngôn ngữ để hiểu những gì đang thấy. Giống như 2 cực âm dương vậy. Vậy nên, tôi tạo nên một mảnh ghép để người xem tự mình hoàn thiện nó. Và tôi cho rằng công việc của mình gần giống với khảo cổ học. Đào bới, cố phát huy tối đa tiềm năng, khám phá càng nhiều càng tốt và phơi bày thành quả của mình. Cùng lúc đó, tôi cũng nghĩ về ý tưởng tẩy xóa, điều đang xảy ra hiện nay là thông tin trở nên vô hình, ý tưởng về lược bỏ không chỉ là định dạng thay đổi liên tục trong máy tính, mà cả chính bản thân thông tin, giờ, chúng ta không có bản sao lưu cứng mà phải liên tục cập nhật để tránh mất dữ liệu. Tôi có một vài quyển từ điển trong xưởng, và hàng ngày tôi dùng máy tính, nếu cần tra từ, tôi sẽ dùng máy tính, để có thể tìm trực tiếp và liên tục. Tôi cho rằng sách không bao giờ là định dạng chuẩn cho thông tin phi tuyến tính đó là lý do tại sao sách tham khảo trở thành đối tượng đầu tiên có nguy cơ biến mất. Dẫu vậy, tôi không nghĩ rằng sách sẽ biến mất. Người ta cho rằng giờ đã có công nghệ số, sách sẽ dần biến mất, ta đang chứng kiến nhiều điều thay đổi, tiến hoá. Theo tôi, sách cũng phát triển, giống như người ta nói tranh vẽ sẽ biến mất khi ảnh chụp và tranh in trở nên phổ biến, nhưng điều đó giúp giải phóng hội hoạ khỏi những vướng bận thường ngày. Hội họa không còn phải tìm kiếm chuyện thường ngày, mà thoải mái kể lại câu chuyện riêng của nó, đó là lúc Chủ nghĩa hiện địa xuất hiện, hội họa hình thành các nhánh khác nhau. Tôi nghĩ sách cũng sẽ đi theo con đường như vậy, hiện nay, hầu hết công nghệ, thông tin, hầu hết các bản ghi chép về văn hóa, con người được số hóa, theo tôi, số hóa khiến sách trở thành một thứ mới mẻ. Một bước chuyển tuyệt vời đối với một nghệ sĩ như tôi, theo dõi hình trình của sách trong tương lai thật thú vị biết bao. Xin cảm ơn. (Vỗ tay)