1 00:00:00,585 --> 00:00:02,445 Tôi sẽ nói về thiết kế tranh hài hước, 2 00:00:02,445 --> 00:00:04,419 đây là điều thú vị, tuy nhiên, 3 00:00:04,419 --> 00:00:08,127 nó dẫn đến tranh luận về các điều khoản ràng buộc, 4 00:00:08,127 --> 00:00:10,885 lúc nào thì hài hước được chấp nhận 5 00:00:10,885 --> 00:00:12,576 và lúc nào thì không. 6 00:00:12,576 --> 00:00:15,352 Tôi là người New York, 7 00:00:15,352 --> 00:00:18,938 nên chuyện hài lòng. ở đây là 100%. 8 00:00:18,938 --> 00:00:22,141 Thực ra, nói thế cũng hơi quá, vì khi nói đến hài hước, 9 00:00:22,141 --> 00:00:25,430 thì sự hài lòng mà ta mong đợi giỏi nhất cũng chỉ là 75% mà thôi. 10 00:00:25,430 --> 00:00:30,413 Chưa ai thỏa mãn 100% với sự hài hước. 11 00:00:30,413 --> 00:00:33,129 Ngoại trừ người phụ nữ này. 12 00:00:33,129 --> 00:00:42,866 (Video) Người phụ nữ: (Cười) 13 00:00:50,378 --> 00:00:51,778 Bob: Đó là bà vợ đầu của tôi. 14 00:00:51,778 --> 00:00:54,053 (Cười) 15 00:00:54,053 --> 00:00:56,545 Thời đó, hôn nhân còn hạnh phúc. 16 00:00:56,545 --> 00:01:00,110 (Cười) 17 00:01:00,110 --> 00:01:03,632 Giờ ta hãy nhìn vào tranh vui này. 18 00:01:03,632 --> 00:01:05,208 Cái mà tôi muốn nói đến 19 00:01:05,208 --> 00:01:07,512 là tranh vui trong khuôn khổ 20 00:01:07,512 --> 00:01:09,225 tờ tạp chí Người New York, 21 00:01:09,225 --> 00:01:11,166 phong cách Caslon dễ thương, và dường như 22 00:01:11,166 --> 00:01:14,640 có một lượng lớn tranh biếm họa vẽ theo phong cách này. 23 00:01:14,640 --> 00:01:16,711 Nó pha trò việc người ta già đi, 24 00:01:16,711 --> 00:01:18,063 và chắc mọi người thích thế. 25 00:01:18,063 --> 00:01:21,299 Nhưng như tôi đã nói, không thể thỏa mãn tất cả mọi người. 26 00:01:21,299 --> 00:01:23,745 Bạn không thể làm vừa lòng được ông này đâu. 27 00:01:23,745 --> 00:01:26,832 "Lại đùa về ông già da trắng. Ha ha. Hóm thật. 28 00:01:26,832 --> 00:01:28,492 Cũng hay đấy. Khi còn trẻ và thô lỗ, 29 00:01:28,492 --> 00:01:31,965 nhưng rồi mấy người cũng già đi, nếu không chết ngỏm đi như tôi cầu." 30 00:01:31,965 --> 00:01:35,183 (Cười) 31 00:01:35,183 --> 00:01:38,693 Tạp chí Người New York là một môi trường khá nhạy cảm, 32 00:01:38,693 --> 00:01:41,301 rất dễ khiến người ta tự ái. 33 00:01:41,301 --> 00:01:44,235 Và bạn nhận ra 34 00:01:44,235 --> 00:01:46,702 đó là một môi trường không bình thường. 35 00:01:46,702 --> 00:01:48,845 Giờ tôi đang nói chuyện với tất cả mọi người. 36 00:01:48,845 --> 00:01:52,543 Mọi người là một tập thể, nghe và hiểu được tiếng cười của nhau. 37 00:01:52,543 --> 00:01:56,824 Với tờ Người New York, lượng độc giả của nó rất lớn, 38 00:01:56,824 --> 00:01:58,316 và khi nhìn vào đó, 39 00:01:58,316 --> 00:02:01,828 ta chẳng biết ai đang cười về chuyện gì, 40 00:02:01,828 --> 00:02:05,144 và khi nhìn vào chủ thể liên quan đến sự hài hước, 41 00:02:05,144 --> 00:02:06,727 ta thấy rất thú vị. 42 00:02:06,727 --> 00:02:08,365 Hãy nhìn vào mẩu tranh này. 43 00:02:08,365 --> 00:02:10,700 "Tin đầy thất vọng về thuốc chống trầm cảm." 44 00:02:10,700 --> 00:02:12,724 (Cười) 45 00:02:12,724 --> 00:02:15,735 Chán thật chứ đùa. 46 00:02:15,735 --> 00:02:17,537 Giờ các bạn sẽ nghĩ: Ồ, nhìn này, 47 00:02:17,537 --> 00:02:19,206 đa số sẽ cười vào cái đó. 48 00:02:19,206 --> 00:02:20,627 Đúng không? Bạn thấy nó buồn cười. 49 00:02:20,627 --> 00:02:22,309 Xem ra, nó có vẻ là mẩu tranh hài, 50 00:02:22,309 --> 00:02:25,693 nhưng hãy xem kết quả cuộc khảo sát trực tuyển tôi đã làm. 51 00:02:25,693 --> 00:02:27,810 Thông thường, khoảng 85% thích nó. 52 00:02:27,810 --> 00:02:31,173 109 phiếu bình chọn cho 10 điểm, điểm tối đa. 10 phiếu cho 1 điểm. 53 00:02:31,173 --> 00:02:33,484 Hãy xem phản ứng của từng cá nhân. 54 00:02:33,484 --> 00:02:35,787 "Tôi thích động vật!" Xem họ yêu động vật chưa. 55 00:02:35,787 --> 00:02:39,314 (Cười) 56 00:02:39,314 --> 00:02:42,413 "Tôi không muốn làm chúng bị thương. Chẳng có gì buồn cười." 57 00:02:42,413 --> 00:02:44,302 Người này cho 2 điểm. 58 00:02:44,302 --> 00:02:48,684 "Tôi không muốn thấy động vật đau khổ - ngay cả trong tranh vui." 59 00:02:48,684 --> 00:02:53,810 Đối với những người này, tôi khuyên nên sử dụng mực gây mê. 60 00:02:53,810 --> 00:02:55,567 Người khác lại thấy nó buồn cười. 61 00:02:55,567 --> 00:02:58,636 Đó chính là quy luật phân bổ sự hài hước 62 00:02:58,636 --> 00:03:02,814 khi không có sự lây lan của hài hước. 63 00:03:02,814 --> 00:03:04,531 Hài hước là một loại tiêu khiển. 64 00:03:04,531 --> 00:03:08,338 Tất cả phương tiện giải trí đều mang trong nó chút mạo hiểm, 65 00:03:08,338 --> 00:03:10,458 một điều không may gì đó có thể xảy ra, 66 00:03:10,458 --> 00:03:12,927 nhưng ta vẫn cứ thích nếu được bảo vệ. 67 00:03:12,927 --> 00:03:15,662 Vườn thú là thế đấy. Nguy hiểm. Con hổ ở trong kia. 68 00:03:15,662 --> 00:03:19,812 Nhưng song sắt đang bảo vệ chúng ta. Nó cũng vui vui, phải không ạ? 69 00:03:19,812 --> 00:03:21,393 Còn đây là một vườn thú tồi. 70 00:03:21,393 --> 00:03:23,916 (Cười) 71 00:03:23,916 --> 00:03:27,938 Về chính trị mà nói, nó đúng là một vườn thú, nhưng là vườn thú tồi. 72 00:03:27,938 --> 00:03:30,093 Nhưng cái này còn tệ hơn. 73 00:03:30,093 --> 00:03:33,898 (Cười) 74 00:03:33,898 --> 00:03:38,017 Trong quá trình làm việc với nội dung hài hước trong tạp chí The New Yorker, 75 00:03:38,017 --> 00:03:40,866 bạn phải thấy được con hổ sẽ nằm ở đâu? 76 00:03:40,866 --> 00:03:42,228 Mối họa sẽ tồn tại nơi nào? 77 00:03:42,228 --> 00:03:44,447 Bạn sẽ phải xử lý nó như thế nào? 78 00:03:44,447 --> 00:03:48,844 Công việc của tôi là xem 1.000 tranh biếm họa mỗi tuần. 79 00:03:48,844 --> 00:03:53,063 Nhưng tạp chí chỉ đăng được 16 hoặc 17 tranh, 80 00:03:53,063 --> 00:03:54,580 Và chúng tôi có 1.000 tranh. 81 00:03:54,580 --> 00:03:57,456 Đương nhiên, rất rất nhiều tranh bị từ chối. 82 00:03:57,456 --> 00:04:00,619 Thực ra chúng tôi có thể đăng nhiều tranh hơn 83 00:04:00,619 --> 00:04:02,635 nếu bỏ bớt các bài viết. 84 00:04:02,635 --> 00:04:06,367 (Cười) 85 00:04:06,367 --> 00:04:11,324 Nhưng tôi nghĩ đó là một thiệt thòi lớn, 86 00:04:11,324 --> 00:04:15,097 chẳng phải cho tôi nhưng thiệt thòi ấy vẫn quá lớn. 87 00:04:15,097 --> 00:04:18,013 Nghệ sĩ hàng tuần gửi tranh cho tạp chí. 88 00:04:18,013 --> 00:04:20,011 Một họa sĩ trung bình làm việc cho tạp chí 89 00:04:20,011 --> 00:04:22,567 có 10 đến 15 ý tưởng mỗi tuần. 90 00:04:22,567 --> 00:04:25,633 Còn tuyệt đại đa số bị từ chối. 91 00:04:25,633 --> 00:04:28,677 Đó là bản chất của mọi hoạt động sáng tạo. 92 00:04:28,677 --> 00:04:32,141 Đa số nghệ sĩ sẽ bị phai mờ, còn một số ít sẽ trụ lại. 93 00:04:32,141 --> 00:04:33,559 Matt Diffee là 1 trong số đó. 94 00:04:33,559 --> 00:04:35,577 Đây là một trong số các tác phẩm của anh. 95 00:04:35,577 --> 00:04:41,152 (Cười) 96 00:04:41,152 --> 00:04:44,046 Tranh của Dernavich. " Đêm biểu diễn ngẫu hứng ." 97 00:04:44,046 --> 00:04:46,150 "Giờ đến phần mà chúng tôi sẽ nhờ khán giả 98 00:04:46,150 --> 00:04:50,909 cho chúng tôi những con số ngẫu nhiên." 99 00:04:50,909 --> 00:04:55,685 Tranh của Paul Noth. "Anh ta ổn. Ước gì anh ủng hộ Israel hơn tí." 100 00:04:55,685 --> 00:05:00,458 (Cười) 101 00:05:00,458 --> 00:05:02,340 Tôi hiểu việc bị từ chối, 102 00:05:02,340 --> 00:05:06,587 khi tôi bỏ học -- thật ra, tôi bị đuổi khỏi trường tâm lý 103 00:05:06,587 --> 00:05:10,019 tôi quyết thành họa sĩ tranh biếm, một bước chuyển tự nhiên, 104 00:05:10,019 --> 00:05:15,093 từ 1974 đến 1977 tôi gửi 2.000 tranh đến Tạp chí The New Yorker, 105 00:05:15,093 --> 00:05:19,689 vả cả 2.000 tranh đều bị từ chối. 106 00:05:19,689 --> 00:05:24,041 Rồi cũng có lần, vào năm 1977, lá thư từ chối như thế này -- 107 00:05:24,041 --> 00:05:25,036 [Xin lỗi vì không thể dùng tác phẩm ông gửi. Cám ơn đã cho chúng tôi xem xét tác phẩm.] 108 00:05:25,036 --> 00:05:26,610 kỳ diệu thay, lá thư đã thành: 109 00:05:26,610 --> 00:05:30,048 [Chào bạn! Bạn đã bán được một tranh. Không đùa! Quả đã bán một tranh vui cho The New Yorker "khỉ gió"!] 110 00:05:30,048 --> 00:05:32,859 (Khán giả cười) 111 00:05:32,859 --> 00:05:35,128 Đương nhiên, điều ấy không có thật, 112 00:05:35,128 --> 00:05:39,745 nhưng cảm xúc thì có thật. 113 00:05:39,745 --> 00:05:42,168 Và đương nhiên, tạp chỉ không hài hước kiểu ấy. 114 00:05:42,168 --> 00:05:43,957 Vậy sự hài hước của tạp chí này là gì? 115 00:05:43,957 --> 00:05:48,633 Sau năm 1977, tôi làm việc tại tạp chí và bắt đầu bán được tranh biếm họa. 116 00:05:48,649 --> 00:05:51,530 Cuối cùng, năm 1988, tôi nhận được 117 00:05:51,530 --> 00:05:53,724 hợp đồng trang trọng từ Người New York, 118 00:05:53,724 --> 00:05:57,759 nó đã được che đi một phần vì nội dung không liên quan đến đây! 119 00:05:57,759 --> 00:06:01,269 Năm 1980. "Kính gởi ông Mankoff, xin xác nhận lại thỏa thuận với ông 120 00:06:01,269 --> 00:06:03,722 -- " blah blah blah blah -- Chỗ này tôi che -- 121 00:06:03,722 --> 00:06:07,150 "về các bức tranh có ý tưởng." 122 00:06:07,150 --> 00:06:10,176 Tranh có ý tưởng, trong bản hợp đồng, 123 00:06:10,176 --> 00:06:12,255 không đả động đến từ "tranh vui". 124 00:06:12,255 --> 00:06:17,704 "Các bức tranh có ý tưởng", đó là trọng yếu. 125 00:06:17,704 --> 00:06:21,129 Vậy bức tranh có ý tưởng là gì? Đó là cái 126 00:06:21,129 --> 00:06:24,414 nó đòi hỏi anh phải nghĩ. 127 00:06:24,414 --> 00:06:27,199 Nó đòi hỏi tư duy 128 00:06:27,199 --> 00:06:30,196 tư duy của người vẽ tranh, và tư duy về phần các bạn, 129 00:06:30,196 --> 00:06:32,306 để biến nó thành tranh vui. 130 00:06:32,306 --> 00:06:38,071 (Cười) 131 00:06:38,071 --> 00:06:43,214 Đây là minh họa, để các bạn hiểu suy nghĩ của tôi về biếm họa. 132 00:06:43,214 --> 00:06:49,359 Thế giới không có công lý. Thế giới có chút công lý. Thế giới công minh. 133 00:06:49,359 --> 00:06:51,327 Đây là "Những điều cá Lemmut Tin Tưởng". 134 00:06:51,327 --> 00:06:57,616 (Cười) 135 00:06:57,616 --> 00:07:00,541 Ban biên tập và tôi, khi đưa ra nhận xét, 136 00:07:00,541 --> 00:07:05,052 đều cho rằng mẩu tranh này mơ hồ trong ý nghĩa. 137 00:07:05,052 --> 00:07:07,340 Vậy nó này nói về cái gì? Có thật sự nói về con cá Lemmut? 138 00:07:07,340 --> 00:07:09,692 Không, nó miêu tả chúng ta. 139 00:07:09,692 --> 00:07:12,572 Đó là quan điểm cơ bản của tôi về tôn giáo, 140 00:07:12,572 --> 00:07:17,259 rằng tất cả xung đột, tranh chấp của các tôn giáo 141 00:07:17,259 --> 00:07:20,140 đều để khẳng định ai có người bạn tưởng tượng tốt nhất. 142 00:07:20,140 --> 00:07:25,271 (Khán giả cười) 143 00:07:25,271 --> 00:07:27,263 Còn đây là tác phẩm nổi tiếng nhất của tôi. 144 00:07:27,263 --> 00:07:31,015 "Không, thứ Năm kẹt. Rằm Tây đen nhé? 145 00:07:31,015 --> 00:07:33,582 Nó được tái bản hàng nghìn lần, người ta khoái nó. 146 00:07:33,582 --> 00:07:36,344 Thậm chí còn in nó trên quần lọt khe, 147 00:07:36,344 --> 00:07:42,971 nhưng đã rút lại chỉ còn thế này "Rằm Tây đen nhé anh?" 148 00:07:42,971 --> 00:07:46,370 Kiểu hài hước thế này rất khác 149 00:07:46,370 --> 00:07:48,764 tuy cũng có nhiều tương đồng. 150 00:07:48,764 --> 00:07:53,187 Trong mỗi bức tranh, sự việc không như dự tính. 151 00:07:53,187 --> 00:07:56,903 Trong mỗi trường hợp, câu chuyện bị bẻ quặt. 152 00:07:56,903 --> 00:07:59,157 sang hướng phi lý và tương phản. 153 00:07:59,157 --> 00:08:02,406 "Không, thứ Năm kẹt rồi. Rằm Tây đen nhé?" 154 00:08:02,406 --> 00:08:04,886 là câu ịch sự về mặt ngữ pháp, 155 00:08:04,886 --> 00:08:07,147 mà nội dung thì thô lỗ huỵch toẹt. 156 00:08:07,147 --> 00:08:10,416 Đó chính là cách tạo nên hài hước. Tri nhận cộng hưởng 157 00:08:10,416 --> 00:08:14,195 khi ta trộn hai thứ không ăn nhập với nhau 158 00:08:14,195 --> 00:08:16,976 nhưng nhất thời có ở trong đầu. 159 00:08:16,976 --> 00:08:19,496 Anh ta vừa lịch sự lại vừa lỗ mãng. 160 00:08:19,496 --> 00:08:22,767 Ở đây ta có khuôn phép của tờ tạp chí Người New York 161 00:08:22,767 --> 00:08:24,748 và sự lỗ mãng của ngôn ngữ. 162 00:08:24,748 --> 00:08:26,773 Về cơ bản, khôi hài nó là thế. 163 00:08:26,773 --> 00:08:29,295 Có thể nói, tôi là nhà phân tích khôi hài, 164 00:08:29,295 --> 00:08:32,837 Theo E.B White, phân tích sự hài hước giống như mổ ếch. 165 00:08:32,837 --> 00:08:35,485 Chả ai thích chuyện ấy, còn con ếch thì chết. 166 00:08:35,485 --> 00:08:40,208 Tôi sẽ giết vài con, nhưng không đến mức diệt chủng. 167 00:08:40,208 --> 00:08:42,013 Nó khiến tôi 168 00:08:42,013 --> 00:08:44,085 Hãy nhìn bức hình này. Mẩu tranh thú vị, 169 00:08:44,085 --> 00:08:46,017 Các khán giả đang cười. 170 00:08:46,017 --> 00:08:47,798 Có nhiều người, cả những ông ngốc 171 00:08:47,798 --> 00:08:50,923 nhưng ai cũng đang cười hớn hở 172 00:08:50,923 --> 00:08:53,414 trừ một người. 173 00:08:53,414 --> 00:08:57,954 Chính anh này. Anh ta là ai? Anh ta là nhà phê bình. 174 00:08:57,954 --> 00:09:00,396 Anh ấy là nhà phê bình hài hước, 175 00:09:00,396 --> 00:09:03,564 và thực sự là tôi buộc ở vào vị trí đó, 176 00:09:03,564 --> 00:09:06,860 khi tôi làm việc cho tạp chí Người New York điều nguy hiểm là tôi trở thành 177 00:09:06,860 --> 00:09:11,977 người giống như ông này. 178 00:09:11,977 --> 00:09:14,870 Giờ là một đoạn video ngắn được thực hiện bởi Matt Diffee, đại loại 179 00:09:14,870 --> 00:09:18,594 họ tưởng tượng xem nó sẽ thế nào nếu chúng ta thực sự phóng đại mọi chuyện. 180 00:09:18,594 --> 00:09:21,620 (Video) Bob Mankoff: "Oooh, không. 181 00:09:21,620 --> 00:09:24,148 Ehhh. 182 00:09:24,148 --> 00:09:33,422 Oooh. Hmm. Vui quá lố. 183 00:09:33,422 --> 00:09:37,360 Thường thì tôi cũng khoái nhưng giờ tôi đang thấy khó chịu. 184 00:09:37,360 --> 00:09:40,059 Có lẽ mình sẽ giành cái này cho riêng mình thôi. 185 00:09:40,059 --> 00:09:43,720 Không. Không. Không. 186 00:09:43,720 --> 00:09:46,717 Vẽ quá trớn. Vẽ không đạt. 187 00:09:46,717 --> 00:09:49,387 Vẽ được, nhưng vẫn chưa đủ hài hước. 188 00:09:49,387 --> 00:09:52,653 Không. Không. 189 00:09:52,653 --> 00:09:56,018 Trời ạ, ngàn lần không. 190 00:09:56,018 --> 00:09:59,292 (Nhạc) 191 00:09:59,292 --> 00:10:05,277 Không. Không. Không. Không. Không. [4 giờ sau] 192 00:10:05,277 --> 00:10:09,043 Hay lắm, Yeah, anh có món gì thế? 193 00:10:09,043 --> 00:10:11,186 Nhân viên: Ham và sandwich lúa mạch đen? BM: Không. 194 00:10:11,186 --> 00:10:14,111 Nhân viên: Thịt bò hun khói với banh mì lên men? BM: Không. 195 00:10:14,111 --> 00:10:16,054 Nhân viên: Gà tây hun khói với thị heo hun khói? BM: không. 196 00:10:16,054 --> 00:10:18,256 Nhân viên: Falafel? BM: Cho tôi xem đi. 197 00:10:18,256 --> 00:10:19,696 Eh, không. 198 00:10:19,696 --> 00:10:21,111 Nhân viên: Pho mát nướng? BM: Không. 199 00:10:21,111 --> 00:10:22,048 Nhân viên: Bánh mì kẹp thịt heo, cà chua và bắp cải? BM: Không 200 00:10:22,048 --> 00:10:24,668 Nhân viên: giăm bông và pho mát mozzarella với mù tạt táo rừng đen? BM: Không. 201 00:10:24,668 --> 00:10:27,189 Nhân viên: Salad đậu xanh? BM: Không. 202 00:10:27,189 --> 00:10:29,770 (Nhạc) 203 00:10:29,770 --> 00:10:31,714 Không, không. 204 00:10:31,714 --> 00:10:34,944 Chắc chắn không. [Vài giờ sau giờ ăn trưa] 205 00:10:34,944 --> 00:10:43,710 (Tiếng còi) 206 00:10:56,695 --> 00:10:59,192 Không. Biến đi. 207 00:10:59,192 --> 00:11:00,609 (Khán giả cười) 208 00:11:00,609 --> 00:11:04,086 Đó là sự cường điệu hóa công việc của tôi đấy. 209 00:11:04,086 --> 00:11:07,352 Chúng tôi đã từ chối rất, rất nhiều tác phẩm, 210 00:11:07,352 --> 00:11:10,456 nhiều đến nỗi chúng tôi đã có nhiều ấn phẩm "Bộ sưu tập những tác phẩm bị từ chối". 211 00:11:10,456 --> 00:11:14,834 "Bộ sưu tập những tác phẩm bị từ chối" không giống hài của Người New York lắm. 212 00:11:14,834 --> 00:11:17,301 Và các bạn có thể thấy người ăn xin đang ngồi trên vỉa hè này 213 00:11:17,301 --> 00:11:21,124 đang say rượu và con rối của anh ta đang nôn. 214 00:11:21,124 --> 00:11:23,612 Tác phẩm này chắc chắn sẽ không có trong mục hài hước của tạp chí. 215 00:11:23,612 --> 00:11:26,889 Thật ra nó được sáng tác bởi Matt Diffee, một trong những họa sỹ của chúng tôi. 216 00:11:26,889 --> 00:11:31,311 Tôi sẽ giới thiệu vài ví dụ của bộ sưu tập các tác phẩm bị từ chối. 217 00:11:31,311 --> 00:11:34,022 "Tôi nghĩ là tôi sẽ có con." 218 00:11:34,022 --> 00:11:39,310 (Cười) 219 00:11:39,310 --> 00:11:43,084 Các bạn có cái cười thú vị - cái cười tội lỗi. 220 00:11:43,084 --> 00:11:46,342 cái cười chống lại phán xét của bản thân. 221 00:11:46,342 --> 00:11:49,393 (Cười) 222 00:11:49,393 --> 00:11:52,555 "Đầu đất. Làm ơn giúp." 223 00:11:52,555 --> 00:11:54,838 (Cười) 224 00:11:54,838 --> 00:11:58,502 Thật ra, trong quyển sách này, 225 00:11:58,502 --> 00:12:01,544 với giới thiệu "Tác phẩm bạn chưa và sẽ không bao giờ thấy trên tạp chí" 226 00:12:01,544 --> 00:12:04,267 sự hài hước của tác phẩm rất hoàn hảo. 227 00:12:04,267 --> 00:12:05,872 Tôi sẽ giải thích lý do. 228 00:12:05,872 --> 00:12:07,584 Có khái niệm về sự hài hước 229 00:12:07,584 --> 00:12:09,917 là một sự vi phạm ôn hòa. 230 00:12:09,917 --> 00:12:11,894 Nói cách khác, để thấy buồn cười, ta sẽ phải nghĩ 231 00:12:11,894 --> 00:12:15,435 nó vừa sai trái đồng thời nó vẫn ổn. 232 00:12:15,435 --> 00:12:18,371 Nếu ta nghĩ nó sai trái hoàn toàn, ta sẽ nói "Cái đó chả hài hước chút nào." 233 00:12:18,371 --> 00:12:22,036 Và nếu nó hoàn toàn ổn, thì hài hước ở chỗ nào? Đúng không? 234 00:12:22,036 --> 00:12:27,416 Như trong sự ôn hòa này "Không, thứ Năm thì không được rồi. Rằm Tây đen có được không? Ông rỗi vào Rằm Tây đen chứ?" 235 00:12:27,416 --> 00:12:29,574 Đồng thời nó khiếm nhã, ở đời chẳng nên như vậy 236 00:12:29,574 --> 00:12:32,478 Trong bối cảnh ấy, chúng ta thấy ổn. 237 00:12:32,478 --> 00:12:35,690 Và cũng trong bối cãnh đó, "Đầu đất, giúp tôi với." 238 00:12:35,690 --> 00:12:37,734 cũng là một sự vi phạm ôn hòa. 239 00:12:37,734 --> 00:12:42,063 Trong bối cảnh của tờ tạp chí... 240 00:12:42,063 --> 00:12:45,606 "Liệu Hệ miễn dịch có thể 241 00:12:45,606 --> 00:12:49,516 giúp chữa bệnh ung thư không?" 242 00:12:49,516 --> 00:12:53,278 Các bạn đang đọc một bài viết uyên bác, 243 00:12:53,278 --> 00:12:57,299 phân tích uyên thâm về hệ miễn dịch, 244 00:12:57,299 --> 00:13:01,032 Rồi bạn liếc qua đây, và bức hình viết, 245 00:13:01,032 --> 00:13:06,194 "Đầu đất. Xin hãy giúp đỡ." 246 00:13:06,194 --> 00:13:10,794 Ở đây sự vi phạm đã trở thành phỉ báng. Nó không phù hợp. 247 00:13:10,794 --> 00:13:13,917 Không có thứ gì tự nó hài hước. 248 00:13:13,917 --> 00:13:17,768 Mọi thứ đều phải ở trong một bối cảnh và kỳ vọng nhất định của chúng ta. 249 00:13:17,768 --> 00:13:21,206 Đây là một cách khác để tiếp cận nó. 250 00:13:21,206 --> 00:13:25,347 Nó đại loại là lý thuyết siêu động lực về cách nhìn của chúng ta, 251 00:13:25,347 --> 00:13:27,195 lý thuyết về động lực và tâm trạng chúng ta 252 00:13:27,195 --> 00:13:30,309 và cách mà tâm trạng quyết định cái chúng ta thích 253 00:13:30,309 --> 00:13:32,009 hoặc không thích. 254 00:13:32,009 --> 00:13:36,307 Khi chúng ta đang vui vẻ, chúng ta thích sự hào hứng. 255 00:13:36,307 --> 00:13:39,616 Chúng ta muốn cảm giác cao hứng. Chúng ta thấy phấn khích. 256 00:13:39,616 --> 00:13:42,220 Nếu trong tâm trạng có chủ đích, nó sẽ khiến cho ta lo lắng. 257 00:13:42,220 --> 00:13:47,801 Đây chính là trường hợp của "Bộ sưu tập những tác phẩm bị từ chối". 258 00:13:47,801 --> 00:13:50,157 Các bạn muốn được kích thích. Các bạn muốn cảm giác phấn khích. 259 00:13:50,157 --> 00:13:54,647 Các bạn muốn bứt phá giới hạn. 260 00:13:54,647 --> 00:13:59,017 Nó giống như công viên cảm giác mạnh. 261 00:13:59,017 --> 00:14:08,180 Giọng nói: Đây rồi. (Hét) 262 00:14:08,180 --> 00:14:12,150 Anh ta cười. Vừa trong trạng thái nguy hiểm nhưng lại vừa được an toàn. 263 00:14:12,150 --> 00:14:15,298 cực kỳ cao trào. Chẳng có câu nói đùa nào cả. Chẳng cần câu nói đùa nào cả. 264 00:14:15,298 --> 00:14:18,523 Nếu bạn đủ sức kích thích và làm người khác phấn khích 265 00:14:18,523 --> 00:14:20,789 họ sẽ cười khẽ, rất rất khẽ, 266 00:14:20,789 --> 00:14:23,074 Đây là một tác phẩm khác nằm trong "Bộ sưu tập những tác phẩm bị từ chối". 267 00:14:23,074 --> 00:14:27,533 "Quá ấm cúng?" 268 00:14:27,533 --> 00:14:29,736 Tác phẩm này sáng tác về khủng bố. 269 00:14:29,736 --> 00:14:33,092 Tạp chí The New Yorker có một không gian rất khác biệt. 270 00:14:33,092 --> 00:14:36,817 Nó có sự tinh nghịch riêng biệt, nhưng cũng chứa đầy ý định, 271 00:14:36,817 --> 00:14:40,309 và trong không gian ấy, tranh hoạt hình rất khác biệt. 272 00:14:40,309 --> 00:14:42,678 Giờ tôi sẽ giới thiệu đến những tác phẩm mà tạp chí Người New York đã sử dụng 273 00:14:42,678 --> 00:14:47,276 ngay sau 11/9, một sự kiện rất rất nhạy cảm mà sự hài hước có thể sử dụng. 274 00:14:47,276 --> 00:14:48,705 Tạp chí Người New York đã tiếp cận nó như thế nào? 275 00:14:48,705 --> 00:14:53,258 Chắc chắn không phải là hình một anh đang ôm bom với câu "Ấm quá?" 276 00:14:53,258 --> 00:14:55,482 Hoặc là một tác phẩm khác nữa mà tôi không đưa lên đây vì 277 00:14:55,482 --> 00:14:59,442 tôi nghĩ nhiều người ở đây sẽ thấy bị tổn thương. 278 00:14:59,442 --> 00:15:03,088 Siêu tác phẩm của Sam Gross, 279 00:15:03,088 --> 00:15:07,120 khi Muhammad đang ở trên thiên đàng 280 00:15:07,120 --> 00:15:09,909 người đánh bom tự sát bị nổ thành trăm mảnh, 281 00:15:09,909 --> 00:15:12,009 ông đã nói với những người đánh bom tự sát răng: 282 00:15:12,009 --> 00:15:15,280 "Ngươi sẽ có mấy em trinh nữ chừng nào chúng ta tìm lại được chim cho các ngươi." 283 00:15:15,280 --> 00:15:19,382 (Cười) 284 00:15:19,382 --> 00:15:22,806 Tốt nhất là đừng vẽ gì hết. 285 00:15:22,806 --> 00:15:25,454 Tuần đầu tiên chúng tôi không đăng tranh. 286 00:15:25,454 --> 00:15:28,430 Nó là một lỗ đen của sự hài hước, và chính xác nó là như vậy. 287 00:15:28,430 --> 00:15:31,028 Chẵng phải lúc nào sự hài hước cũng là hợp lý. 288 00:15:31,028 --> 00:15:34,676 Nhưng trong tuần tiếp theo, đây là tác phẩm đầu tiên. 289 00:15:34,676 --> 00:15:39,286 "Tôi đã nghĩ tôi sẽ không bao giờ cười nữa. Thế rồi tôi thấy cái áo khoác của anh." 290 00:15:39,286 --> 00:15:42,305 Về căn bản nó nói rằng, nếu chúng ta vẫn còn sống, 291 00:15:42,305 --> 00:15:44,102 chúng ta vẫn sẽ cười. Chúng ta vẫn sẽ thở. 292 00:15:44,102 --> 00:15:46,373 Chúng ta vẫn sẽ tồn tại. Đây là một tác phẩm khác. 293 00:15:46,373 --> 00:15:51,708 "Tôi đoán nếu tôi không gọi ly martini thứ 3, bọn khủng bổ sẽ thắng mất." 294 00:15:51,708 --> 00:15:55,266 Những tác phẩm này không về khủng bố, mà là về chúng ta. 295 00:15:55,266 --> 00:15:57,590 Sự hài hước phản ánh chúng ta. 296 00:15:57,590 --> 00:16:01,425 Điều dễ nhất mà hài hước có thể làm, và điều này hoàn toàn hợp lý, 297 00:16:01,425 --> 00:16:05,050 đó là để một người bạn của ta nói đùa về kẻ thù của ta. 298 00:16:05,050 --> 00:16:07,183 Nó được gọi là hài hước giải trừ. 299 00:16:07,183 --> 00:16:10,652 Nó chiếm 95% hài hước mà ta có. Nhưng không phải là kiểu của chúng tôi. 300 00:16:10,652 --> 00:16:13,062 Đây là một tác phẩm khác. 301 00:16:13,062 --> 00:16:16,694 "Tôi chẳng ngại sống trong một bang Hồi giáo cực đoan" 302 00:16:16,694 --> 00:16:21,283 (Khán giả cười) 303 00:16:25,851 --> 00:16:30,215 Sự hài hước cần có mục tiêu. 304 00:16:30,215 --> 00:16:34,391 Nhưng thú vị thay, với tạp chí , mục tiêu đó chính là chúng ta. 305 00:16:34,391 --> 00:16:36,951 Mục tiêu chính là bạn đọc và những người làm ra nó. 306 00:16:36,951 --> 00:16:39,119 Sự hài hước tự phản chiếu 307 00:16:39,119 --> 00:16:41,972 và nó khiến chúng ta suy nghĩ về những giả thiết của mình. 308 00:16:41,972 --> 00:16:45,507 Hãy xem tác phẩm của Roz Chast, người đàn ông đang đọc bản cáo phó. 309 00:16:45,507 --> 00:16:48,161 "Trẻ hơn mình 2 tuổi, già hơn mình 13 tuổi, 310 00:16:48,161 --> 00:16:51,127 kém mình 3 năm, trạc tuổi mình, 311 00:16:51,127 --> 00:16:53,695 đúng bằng tuổi mình." 312 00:16:53,695 --> 00:16:57,119 Đây là một bức tranh rất sâu sắc. 313 00:16:57,119 --> 00:17:01,590 Như vậy, tạp chí đang cố gắng 314 00:17:01,590 --> 00:17:05,297 làm cho tranh vui không chỉ là buồn cười, 315 00:17:05,297 --> 00:17:07,544 mà còn nói được gì đó về chúng ta. Một ví dụ nữa 316 00:17:07,544 --> 00:17:09,752 "Tôi bắt đầu ăn chay vì sức khỏe, 317 00:17:09,752 --> 00:17:13,075 Sau đó là vì lý do đạo đức, giờ tôi ăn chay chỉ để chọc tức người khác." 318 00:17:13,075 --> 00:17:18,722 (Cười) 319 00:17:18,722 --> 00:17:21,748 "Xin lỗi ông — tôi nghĩ cái này có vấn đề 320 00:17:21,763 --> 00:17:27,587 rất rất nhỏ mà chỉ có một mình tôi thấy được và chỉ ra được cho ông mà thôi." 321 00:17:27,587 --> 00:17:31,563 Nó tập trung vào những ám ảnh, tự yêu mình quá đáng của chúng ta, 322 00:17:31,563 --> 00:17:35,828 ta là một, là riêng, không quan tâm đến điều gì của ai khác 323 00:17:35,828 --> 00:17:38,334 Tạp chí Người New York yêu cầu 324 00:17:38,350 --> 00:17:41,067 người ta phải có tác phẩm tri nhận, 325 00:17:41,067 --> 00:17:43,422 những gì tạp chí yêu cầu chính là những gì Arthur Koestler, 326 00:17:43,422 --> 00:17:46,337 đã viết trong "Nghệ thuật sáng tạo", về mối quan hệ 327 00:17:46,337 --> 00:17:49,134 giữa hài hước, nghệ thuật và khoa học, 328 00:17:49,134 --> 00:17:51,214 và được gọi là nhào trộn 329 00:17:51,214 --> 00:17:54,810 Ta gộp ý tưởng từ những nguồn tham khảo khác nhau, 330 00:17:54,810 --> 00:17:57,982 và ta phải xử lý rất nhanh để có thể hiểu được dụng ý của tác phẩm. 331 00:17:57,982 --> 00:18:00,464 Nếu các nguồn tham khảo không hòa trộn được với nhau 332 00:18:00,464 --> 00:18:02,450 trong khoảng 0.5 giây, nó sẽ không còn hài hước nữa, 333 00:18:02,450 --> 00:18:04,384 nhưng tôi nghĩ với tác phẩm này thì nó sẽ vẫn hài hước. 334 00:18:04,384 --> 00:18:06,458 Những nguồn tham khảo khác nhau. 335 00:18:06,458 --> 00:18:09,286 "Anh ngủ với cô ta, đúng không?" 336 00:18:09,286 --> 00:18:14,574 (Khán giả cười) 337 00:18:14,574 --> 00:18:16,915 "Lassie! Hãy tìm người giúp đỡ!" 338 00:18:16,915 --> 00:18:20,883 (Cười) 339 00:18:20,883 --> 00:18:23,575 Cái này là dao kiểu của quân đội Pháp. 340 00:18:23,575 --> 00:18:30,003 (Cười) 341 00:18:30,031 --> 00:18:32,699 Và đây là Einstein lúc lên giường. "Nó chỉ NHANH với anh mà thôi." 342 00:18:32,699 --> 00:18:39,930 (Cười) 343 00:18:39,930 --> 00:18:43,154 Cũng có một số tác phẩm rất khó hiểu. 344 00:18:43,154 --> 00:18:47,218 Giống bức nay có thể làm rối trí mọi người 345 00:18:47,218 --> 00:18:51,445 Bao nhiêu người hiểu ý nghĩa bức tranh này? 346 00:18:51,445 --> 00:18:55,949 Con chó vẫy đuôi ra hiệu muốn được dắt đi dạo. 347 00:18:55,949 --> 00:19:01,655 Đây là tín hiệu cho thấy cần dắt chó đi dạo. 348 00:19:01,655 --> 00:19:04,196 Bởi vậy nên hàng năm chúng tôi đều ra số đặc biệt 349 00:19:04,196 --> 00:19:07,266 gọi là "Tôi chẳng hiểu: Bài Kiểm tra I.Q. của tạp chí Người New York" 350 00:19:07,266 --> 00:19:09,345 (Cười) 351 00:19:09,345 --> 00:19:11,283 Một cái nữa mà tạp chí cũng hay đùa 352 00:19:11,283 --> 00:19:13,993 là về những cái phi lý, tôi đã chỉ ra 353 00:19:13,993 --> 00:19:15,581 rằng đó là gốc của sự hài hước. 354 00:19:15,581 --> 00:19:18,988 Cái hoàn toàn bình thường và logic thì chẳng có gì buồn cười 355 00:19:18,988 --> 00:19:22,581 nhưng cái phi lý thì buồn cười, sự hài hước được quan sát 356 00:19:22,581 --> 00:19:25,003 thấy trong đời sống hàng ngày. 357 00:19:25,003 --> 00:19:30,481 "Sếp tôi luôn bảo tôi những việc phải làm. " Đúng quá chứ? 358 00:19:30,481 --> 00:19:33,474 Điều đó có thể xảy ra. 359 00:19:33,474 --> 00:19:35,670 Còn đây người chăn bò nói chuyện với con bò 360 00:19:35,670 --> 00:19:40,027 "Được lắm. Tao muốn có 5000 con nữa như mày" 361 00:19:40,027 --> 00:19:43,703 Ta hiểu nó. Nó hoang đường. Nhưng ta vẫn hòa chúng lại với nhau. 362 00:19:43,703 --> 00:19:47,201 Đây, tác phẩm trong phạm vi vô nghĩa: 363 00:19:47,201 --> 00:19:52,256 "Khốn kiếp, Hopkins, anh không nhận được bản ghi nhớ hôm qua ư?" 364 00:19:52,256 --> 00:19:56,599 Cũng hơi khó hiểu, không hoàn toàn ăn nhập, đúng không? 365 00:19:56,599 --> 00:19:59,396 Thường, người thích những điều vô lý, 366 00:19:59,396 --> 00:20:01,366 thì khoái nghệ thuật trừu tượng 367 00:20:01,366 --> 00:20:04,591 nó phóng túng hơn, ít bảo thủ hơn 368 00:20:04,591 --> 00:20:08,256 với chúng ta, và với tôi người thiết kế khôi hài 369 00:20:08,256 --> 00:20:10,821 so sánh cái này với cái kia chẳng có nghĩa gì sất, 370 00:20:10,821 --> 00:20:15,236 ai chả thích lẩu thập cẩm. 371 00:20:15,236 --> 00:20:19,846 Nên tôi muốn tóm tất cả lại trong một bức, 372 00:20:19,846 --> 00:20:22,606 tổng kết toàn bộ ý tưởng 373 00:20:22,606 --> 00:20:24,972 về tranh vui của tạp chí Người New York. 374 00:20:24,972 --> 00:20:27,844 "Nó khiến ta dừng lại và suy nghĩ, đúng không?" 375 00:20:27,844 --> 00:20:31,277 (Cười) 376 00:20:31,277 --> 00:20:33,559 Giờ đây, khi nhìn vào tranh biếm của tờ tờ Người New York 377 00:20:33,559 --> 00:20:35,739 Tôi muốn quý vị dừng lại và nghĩ thêm một chút về nó. 378 00:20:35,739 --> 00:20:36,952 Cảm ơn. 379 00:20:36,952 --> 00:20:40,589 (Vỗ tay) 380 00:20:40,589 --> 00:20:42,848 Cảm ơn. (Vỗ tay)